Hạ Úc Huân nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, nói:“Dừng xe!”
“Huân, vì cái gì?” Renault dừng xe lại, xoay người nhìn cô, con ngươi bắt đầu có chút không xác định.
“Anh dựa vào cái gì để tôi tin tưởng vào hứa hẹn của anh? Ngay cả hứa hẹn của Lãnh Tư Thần tôi còn không tin……” Hạ Úc Huân cười lạnh một tiếng, mở cửa xe bước xuống.
“Huân, cô đi đâu? Tôi đưa cô đi!”
Renault lúc này mới hiểu ra, lần đả kích này dường như phát hỏa quá mức, không chỉ khiến cô hết hy vọng với Lãnh Tư Thần, còn khiến cô giận chó đánh mèo không tin tất cả đàn ông, bao gồm cả hắn.
Xem ra hắn còn cần nỗ lực phá được trái tim cô, chữa trị vết thương tình cho cô.
Tin tưởng đã không còn Lãnh Tư Thần làm vật cản, sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
“Đi đâu…… Mình muốn đi đâu……” Hạ Úc Huân mê man mà nhìn nhà cao tầng bốn phía.
Lãnh Tư Thần đã không có, ba ba không cần cô, nhà cô cũng đã không có, đột nhiên phát hiện chính mình cư nhiên không chỗ để đi.
“Huân, mặc kệ cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi. Ít nhất tôi muốn xác định sự an toàn của cô. Nếu…… Nếu cô không có chỗ để đi, có thể tạm thời ở chỗ tôi. Tôi cam đoan sẽ không có bất cứ ai có thể quấy rầy cô!” Renault thành khẩn mà nhìn cô.
Hạ Úc Huân cúi đầu nhìn quần áo mình, cứ như vậy chạy ra, còn mặc quần áo bệnh viện, trên người một đồng tiền đều không có.
“Không cần, tôi…… Tôi phải về nhà……”
Nửa giờ sau, Renault khuyên bảo thất bại, chỉ đành đem Hạ Úc Huân đưa đến tinh võ quán tây giao.
“Cửa đóng rồi, nhà cô hình như không có ai.” Renault nhìn cửa chính đã khóa chặt nói.
Nhìn không ra nơi nhỏ bé này, cửa lớn lại rất cao nhã, chẳng lẽ là vì đây là tập tục đặc thù của nơi này, người Trung Quốc đều chú ý vẻ ngoài?
Hạ Úc Huân nhìn bức tường cao cao, cửa chính đóng chặt, đi qua, ở trên ngạch cửa ngồi xổm xuống, nói: “Không sao, ba tôi ông ấy…… Một lát liền sẽ trở lại, tôi ở chỗ này chờ ông ấy.”. truyện tiên hiệp hay
Cô ôm lấy hai đầu gối, tư thế như trẻ con ở cơ thể mẹ, bất an mà cảnh giác.
“Bên ngoài lạnh lẽo, nếu không cô vào trong xe chờ trước đi, chờ ba cô trở lại là có thể vào nhà?” Renault khuyên nhủ.
Hạ Úc Huân không nói gì, nhìn qua là không muốn.
Renault bất đắc dĩ, đành phải đi vào xe lấy ra một cái đệm cùng một thảm lông.
“Tới, Huân, ngồi lên sẽ thoải mái hơn chút. Cô mới vừa…… Mới vừa sinh non, không thể bị cảm lạnh!” Renault đem đệm lót dưới thân cô, sau đó lại dùng thảm lông che người cô lại.
Lúc này, tiếng chuông di động của Renault vang lên, là Bạch Thiên Ngưng gọi tới.
Thần sắc Renault không kiên nhẫn mà nhận điện thoại, nói:“Alo! Uhm, tốt, tôi lập tức liền qua!”
Renault không yên tâm mà nhìn cô gái ngồi xổm ở ngạch cửa, nói: “Huân, cô một mình thật sự không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Hạ Úc Huân lắc đầu.
“Vậy…… Tôi đi trước! Mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ lập tức tới xem cô.”
Renault cuối cùng nhìn Hạ Úc Huân một cái, nhanh chóng lái xe rời đi.
Trên đường, trong đầu Renault tràn đầy đều là thân ảnh đơn bạc của cô cuộn tròn thành một đoàn, trong lòng nảy lên một loại cảm xúc áy náy xa lạ, nhưng rất nhanh liền lập tức tản ra.
Muốn có được, chính là phải không từ thủ đoạn.
Hắn không có làm sai, cùng lắm thì sau này đền bù lại cho cô.
Cho dù là huỷ hoại cô, đồ vật hắn coi trọng cũng không thể thuộc về người khác.
Renault đi rồi, Hạ Úc Huân xốc thảm lông, ném đệm mềm đi.
Một khi nuôi dưỡng thói quen dựa dẫm vào người khác, có một ngày đã không còn nơi dựa vào, cô liền mất đi năng lực sống một mình.
Người đàn ông kia, anh vẫn luôn nói “Mọi thứ đều có anh”, anh vẫn luôn nói “Em chỉ cần tin tưởng anh”.
Vì thế, cô tin anh.
Mà anh cuối cùng lại ruồng bỏ cô, đi về phía một người phụ nữ khác, chủ định của thế giới này đột nhiên sụp đổ.
Vì thế, trơ mắt nhìn cả thế giới đều đang sụp đổ trước mặt mình, hóa thành một mảnh tường đổ, tan thành mây khói……