Lời Hạ Úc Huân nói ra càng làm anh phát hỏa, Lãnh Tư Thần đúng lúc cắt ngang cô: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ là muốn ôm một chút, cái gì đều sẽ không làm, tôi cam đoan!”
Cô tin tưởng anh mới có quỷ!
Để cô tin tưởng anh, ít nhất anh nên đem tay vén góc áo cô lên thu hồi trước đi!
……
Một đêm hỗn loạn cứ như vậy qua đi.
Sáng ngày hôm sau.
Tiểu Bạch tỉnh dật trước, mở to mắt, nguyên nhân chính là vì hoàn cảnh lạ lẫm mà kinh hoảng, nhìn thấy mẹ ngủ ngay trước mắt, mới an tâm.
Thời gian còn sớm, đang muốn ngủ tiếp, lại cảm giác được phía sau có một cổ nhiệt khí, sau lưng còn có một bàn tay to tuyệt đối không thuộc về mẹ.
Vì thế, Tiểu Bạch trở mình, ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại.
Là người đàn ông kia……
Trong lòng Tiểu Bạch bài xích anh, cho nên mỗi lần đều gọi người đàn ông kia người đàn ông kia.
Nhưng, giờ này khắc này, trong lòng cậu lại hiện lên một xưng hô đối với cậu mà nó rất xa lạ —— “Ba ba……”
Buổi sáng tỉnh lại, mẹ một bên, nghiêng người, liền sẽ nhìn thấy ba ba đang ngủ bên cạnh mình, cái này hẳn gọi là hạnh phúc đi!
Lại nói tiếp, vì sao sáng hôm sau tỉnh lại ba người sẽ là vị trí này a?
Đó là bởi vì tối hôm qua người nào đó thật sự hạnh kiểm quá xấu, Hạ Úc Huân rơi vào đường cùng đành phải đem bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch ôm ra giữa làm lá chắn, vì thế người nào đó quả nhiên liền an tâm.
“Nhóc con, chào buổi sáng!” Lãnh Tư Thần vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Tiểu Bạch đangh nhìn mình chằm chằm, khẽ cười một tiếng, tự nhiên mà xoa xoa tóc cậu, sau đó nhẹ nhàng lười biếng duỗi cái eo.
Ngoài mẹ ra, Tiểu Bạch không thích nhất bị người khác tùy tiện sờ đầu, nhưng, lúc này đây, Tiểu Bạch lại phá lệ mà không hề không vui.
Tay nhỏ sờ sờ đầu vừa rồi bị người này sờ, có cảm giác kì kì, nhưng không phải chán ghét.
Lãnh Tư Thần lướt qua Tiểu Bạch nhìn về phía Hạ Úc Huân đang ngủ say, hỏi: “Mẹ con hình như còn chưa tỉnh.”
Tối hôm qua lăn lộn đến hơn nửa đêm, có thể tỉnh mới là lạ……
Tiểu Bạch không hỏi vì sao bọn họ lại ngủ ở chỗ này.
Bởi vì năng lực tư duy logic của cậu quá ưu việt nên rất dễ là có thể nghĩ vì giường cậu quá nhỏ, mẹ ngủ không được, nhưng lại không thể trai đơn gái chiếc ngủ trên một cái giường, cho nên liền đem cậu làm khúc gỗ đáng thương đặt ở giữa.
“Đang còn rất sớm, không ngủ thêm chút nữa sao?”
Lãnh Tư Thần đi xuống giường, rót ly nước.
Ánh mắt trời sớm mai dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ như đúc, giống như một vị thần, như ba ba tỏng giấc mơ của cậu như đúc.
Tiểu Bạch không khỏi nghĩ, dáng vẻ mình sau này có thể cũng trở nên giống hệt chú hay không?
Nếu bộ dáng cậu như vậy, tựa hồ cũng không tồi.
Tiểu Bạch lăn long lóc bò dậy, quỳ ngồi dậy, lắc đầu nói: “Không ngủ, con có việc. Laptop của chú có thể cho con mượn dùng một chút chứ?”
“Con biết dùng?” Lãnh Tư Thần có chút hồ nghi mà nhìn cậu.
“Đương nhiên biết.” Tiểu Bạch nghe vậy vẻ mặt có chút bất mãn, giống như đang trách cứ hú quá coi thường mình.
“Lại đây đi!”
Lãnh Tư Thần đem notebook mở ra, nhập vào mật mã, đặt lên sô pha, sau đó đi qua trực tiếp đem cậu nhóc từ trên giường ôm lại đây.
“Mật mã của chú là gì?” Tiểu Bạch đột nhiên rất có hứng thú hỏi.
Cậu thích nghiên cứu mật mã của người khác, bởi vì đây là thứ rất thú vị, rất nhiều người sử dụng mật mã đều có hàm nghĩa đặc thù.
Lãnh Tư Thần không chút do dự mà nói cho cậu biết: “September28”
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nói: “Là một ngày. 29 tháng 8 sao? Ngày rất quan trọng?”