“Đại sư tỷ! Chị sao lại gọi điện thoại tới?”
“Tôi muốn hỏi cậu, ba tôi gần đây có liên hệ với các người hay không, có nói chuyện gì không?” Hạ Úc Huân khẩn trương hỏi.
“Tôi nhớ lại đã……” Hàn Phong đầu bên kia suy nghĩ một chút trả lời: “Đúng rồi, có gọi qua một lần, gần đây bận thi, tôi thiếu chút nữa đã quên, vốn dĩ đang muốn tìm sư tỷ hỏi một chút.”
“Ông ấy nói cái gì?” Hạ Úc Huân vội vàng hỏi.
“Thầy nói nghỉ đông huấn luyện cho chúng tôi ra ngoài tim một thầy huấn luyện khác, lại còn tiến cử cho chúng tôi vài võ quán. Tôi hỏi ông vì sao, ông nói tinh võ quán có thể phải đóng cửa một thời gian.
Sư tỷ, đây là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ các người muốn bế quan tu luyện? Tu luyện cũng mang theo tôi a! Tôi đã sớm muốn đi theo thầy vân du tứ hải…… Alo! Alo……”
Hạ Úc Huân suy sụp mà cắt đứt điện thoại.
Ba ba thật sự đi rồi.
Ông đem tất cả mọi thứ đều xử lý xong, sau đó không hề vướng bận mà rời đi, không hề vướng bận……
Vẫn còn hy vọng xa vời cái gì a, vốn dĩ chính là tự mình bất hiếu trước, đứa con gái chỉ biết cho ông thêm phiền toái, còn có cái gì tốt mà lưu luyến.
Nhưng, ba ba, người đi đâu? Có tốt hay không? Con thực sự lo lắng cho người……
Hạ Úc Huân đi tới đi lui, vô tình lướt qua đồng hồ trên tay.
Cư nhiên đã qua đầu giờ chiều.
Tiêu rồi, đồng ý với Mặc phải đi tập luyện.
Hạ Úc Huân mạnh mẽ lên tinh thần nhanh chóng chạy đến đại học C.
Chờ lúc Hạ Úc Huân tới nơi tập nhóm kịch Linh Tê, nhìn thấy tất cả mọi người đều uể oải ỉu xìu mà tốp năm tốp ba ngồi đó, nhàm chán rũ đầu đùa nghịch trang phục đạo cụ.
“Thực xin lỗi…… Ta đã tới chậm……” Hạ Úc Huân chống cửa, thở hồng hộc. ngôn tình hoàn
Khoảnh khắc Hạ Úc Huân xuất hiện, tinh thần tất cả mọi người đều phấn chấn lên, hoan hô: “Hạ học tỷ tới, Hạ học tỷ tới, trang phục, đạo cụ, ánh đèn, từng người vào vị trí của mình……”
“Nhanh lên nhanh lên……”
Trong một góc, Âu Minh Hiên một chân đá đổ cái ghế, mặt âm trầm đi về phía Hạ Úc Huân.
Nam Cung Mặc kéo anh một phen, Âu Minh Hiên ném tay ra, ý bảo đừng động.
Âu Minh Hiên đi đến trước mặt cô, ngữ khí đặc biệt nghiêm khắc, nói: “Hạ Úc Huân, anh không muốn nghe em viện bất cứ cớ nào.”
“Không có mượn cớ, không có lý do gì.” Hạ Úc Huân rũ đầu, che lại lồng ngực đang phập phồng, đáp: “Thực xin lỗi! Là em sai, em đến muộn.”
Hạ Úc Huân thành tâm xin lỗi lại bị Âu Minh Hiên đang giận dữ xem thành lười cùng anh giải thích.
Âu Minh Hiên càng bị chọc giận, nói: “Em có biết tất cả mọi người đang đợi em hay không?
Từ sáu giờ mọi người đều đã bắt đầu chuẩn bị, chờ đến 8 giờ em không tới, bọn anh liền đối lời kịch, kiểm tra đạo cụ, chờ đến giữa trưa em vẫn không tới, mọi người ngay cả cơm cũng chưa ăn vẫn luôn chờ tới bây giờ!
Đừng làm chuyện gì cũng tự do bỏ mặc, ít nhất phải kiêng dè cảm nhận của người khác một chút! Nếu đáp ứng rồi, thì phải chịu trách nhiệm! Nếu không thì đừng tùy tiện hứa hẹn! Em có biết em như vậy rất ác hay không hả!”
Hạ Úc Huân cắn cắn môi, nói: “Thực xin lỗi……”
Âu Minh Hiên cho rằng cô sẽ cùng anh tranh luận, lại không nghĩ rằng cô chỉ nói câu thực xin lỗi.
“Được rồi, mọi người bắt đầu đi!” Ngải Đóa Đóa thấy không khí không tốt vội vàng hoà giải.
“Kịch bản của em đâu?” Âu Minh Hiên hỏi.
“Em…… Em quên mang theo!”
“Em……! Em có phải hay không một chút cũng chưa đem chuyện này để ở trong lòng? Vậy em có thể đừng đồng ý! Còn tới nơi này làm cái gì? A, Hạ Úc Huân trong lòng em cũng chỉ có anh ta phải hay không? Ngoại trừ anh ta, bất cứ chuyện gì trong mắt em đều không trọng yếu!”