Mở mắt ra trong nháy mắt là khuôn mặt người nào đó phóng đại trước mắt……
“Ưm, anh……”
Chờ hiểu được đã xảy ra chuyện gì, Hạ Úc Huân tức khắc phẫn nộ mà trừng lớn hai mắt, trong miệng mơ hồ không rõ nói cái gì, dùng hết toàn lực một tay đem người kia đẩy ra.
Chỉ thấy người nào đó không có chút áy náy của người làm chuyện xấu bị phát hiện, thậm chí trên mặt một chút ít hoảng loạn đều không có, ánh mắt đặc biệt tỏa sáng trực tiếp chăm chú nhìn cô, giống một con dã thú đang cơm bị làm phiền, con ngươi hiện lên một tia bất mãn.
Sau khi bị cô đẩy ra, phản ứng đầu tiên không phải xấu hổ vì bị phá đám, mà không chút do dự lại hôn tiếp……
Hạ Úc Huân quả thực không thể tin nổi, lại dùng sức cuối cùng mới đẩy được người kia ra, đỏ mặt, thở hồng hộc mà trợn mắt nhìn anh: “Lãnh Tư Thần, anh……”
“Xin lỗi.” Đối lập với cơn giận dữ của Hạ Úc Huân, Lãnh Tư Thần phong khinh vân đạm mà nói hai chữ.
“Xin lỗi?” Anh còn biết xin lỗi? Thằng nhãi này ngoài miệng nói xin lỗi, trong ánh mắt có nửa phần ý tứ muốn xin lỗi sao?
“Nếu em đói bụng 5 năm, liền sẽ hiểu được tâm trạng của anh.” Lãnh Tư Thần ngồi tại chỗ, một bộ ngữ khí đương nhiên quang minh chính đại.
Hạ Úc Huân tức khắc cả giận nói: “Ai mà không đói 5 năm như vậy! Tự mình không biết tiết chế điều khiển bớt lấy cớ đi!”
Lãnh Tư Thần bị mắng, lại không chút tức giận, ngược lại đuôi lông mày khẽ nhếch, ngay cả khóe miệng cũng gợi lên, cho thấy tâm tình chủ nhân giờ phút này rất tốt.
Hạ Úc Huân lúc này mới ý thức được mình nói gì, ảo não mà nguyền rủa một tiếng, đáng chết, người này không cho rằng mình là vì anh ta mà thủ thân như ngọc chứ?
Hai người đang giương cung bạt kiếm, thịch thịch thịch tiếng gõ cửa vang lên.
“Ách, cái kia……BOSS, nên ăn cơm……” Lương Khiêm thò đầu vào nhắc nhở.
“Đưa vào.”
“Được rồi!” Lương Khiêm vội nghe lời đi ra ngoài sắp xếp.
“Tôi làm sao bây giờ?” Hạ Úc Huân nhíu mày.
“Chúng ta cùng nhau ăn.”
Rốt cuộc là cùng anh ta ăn, hay là bị anh ta ăn?
Hạ Úc Huân cố nén tức giận: “Anh rốt cuộc khi nào cho tôi gặp Tiểu Bạch?”
“Đó là do em.”
Chết tiệt, thật không muốn cùng người này nhiều lời hơn một chữ!
Chẳng lẽ anh ta cả đời không vui, cô cả đời không thấy được Tiểu Bạch sao?
Lương Khiêm rất nhanh liền đem đồ ăn đưa lên.
“BOSS, ngài xem đủ chưa? Không đủ tôi lại gọi thêm!”
Hạ Úc Huân nhìn bày ra một bàn đồ ăn, tất cả đều là món cô thích, tròng mắt đều bị dọa sắp sửa rớt ra.
Cô còn tưởng rằng nhiều nhất là đưa lên hai phần ăn mà thôi.
Đây vừa thấy chính là từ quán cơm bên ngoài gọi vào.
Lãnh Tư Thần đối với việc này rất vừa lòng, hiếm khi cho Lương Khiêm một ánh mắt ôn hòa, nói: “Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.”
Lương Khiêm biết mình chụp đúng mông ngựa rồi, vui tươi hớn hở đóng cửa đi ra.
“Thất thần làm cái gì? Ăn cơm.”
“Ăn cơm…… Hai người ăn nhiều như vậy sao? Không biết còn tưởng rằng anh mở cửa hàng ăn a!” Hạ Úc Huân nói thầm bẻ đũa ra, lăn lộn từ sáng sớm, lúc này cô xác thật đói bụng.
Vừa mới chuẩn bị bắt đầu, người nào đó lại lên tiếng ——
“Đút cho anh.”
Hạ Úc Huân sắc mặt trầm xuống, bang một tiếng đập đũa, sau đó…… Ngoan ngoãn đi đút cho anh ăn.
Thằng nhãi này tuy rằng bị thương tay phải, nhưng anh thuận tay trái, chuyên gia bới móc.
Hạ Úc Huân đút cho anh ăn đồng thời cũng không để mình bị đói, cầm hai đôi đũa, một đôi dùng để đút anh, một đôi tự mình tranh thủ lúc rảnh rỗi ăn.
“Em dùng sai đũa.” Lãnh Tư Thần nhìn tôm viên đang đút đến bên miệng cô nói.
Hạ Úc Huân phản ứng lại, đang chuẩn bị đổi, anh lại mở miệng trực tiếp đem tôm viên kia ăn, cùng với nước miếng của cô……
Cho nên anh rốt cuộc vì cái gì nhắc nhở tôi?
Thằng nhãi này quả thực toàn thân trên dưới hơi thở đều là một cổ mùa xuân tới……
Giữa trưa vốn là thời điểm buồn ngủ nhất, nhưng Hạ Úc Huân không dám lại tiếp tục ngủ, cố gắng chống đỡ, ngồi trên sô pha suy nghĩ một chút……