Mục lục
Truyện Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Quý Noãn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phong Lăng có hơi tủi thân, cho đến tận thời điểm này, hiếm lắm cô mới muốn thừa nhận mình là con gái.

Nhưng Lệ Nam Hành lại không muốn nghe.

Cô nhắm mắt lại không nói lời nào, chỉ nằm sau lưng cảm nhận phần lưng căng ra vì tức giận của anh, cảm nhận lấy sức mạnh từ cơ thể của anh, khóe miệng cô hơi cong lên. Mặc kệ anh có nghe hay không, dù sao cô cũng không sống nổi, chí ít trước khi chết, cô cũng phải được làm một cô gái nhỏ trong mắt người khác một lần.

“Thật ra… Tôi là… Con gái…”


“Bây giờ, việc cậu cần làm là mở to mắt ra, duy trì sự tỉnh táo cho tôi. Tôi không muốn nghe gì nữa, hiểu không?” Lệ Nam Hành bỗng nhiên ngắt lời cô, giọng nói mang theo sự tức giận.

Câu nói của Phong Lăng bị nghẹn lại nơi cổ họng.

Không phải cô không nói, mà là bị ngắt lời. Qua một lúc, Phong Lăng lại định mở miệng lần nữa, nhưng lại phát hiện đầu choáng váng đến mức không thể nào giữ nổi ý thức nữa, cô hé miệng nhưng cuối cùng vẫn cũng chẳng còn chút sức lực nào nên chỉ đành tựa đầu lên lưng Lệ Nam Hành.

Nhân lúc đám người kia không dám đuổi theo nữa vì bị chặn lại ở Thung Lũng Rắn, Lệ Nam Hành cõng Phong Lăng nhảy xuống mép núi phía sau, tránh khỏi đống xương rắn nguy hiểm ở phía dưới, chạy xuyên qua bụi cỏ, tìm thấy một đường núi gần kề vách núi nhưng bởi vì ở dưới chân có một hố bom nên anh không cách nào nhảy qua được.

Tuy rằng sơ sẩy nên đã bị kéo ra một khoảng rất xa nhưng đám người kia vẫn nhanh chóng bắt kịp, tìn được đường rồi vọt thẳng đến đây.

Nếu như nơi này không phải khu vực chôn bom mìn, đừng nói là một Phong Lăng, cho dù là ba Phong Lăng, Lệ Nam Hành cũng có thể dễ dàng mang theo trốn thoát được.

Nhưng hiện tại, khắp nơi này đều có bom, không cẩn thận một chút là có thể tan xương nát thịt cùng chết với nhau, vốn chẳng cách nào để đi lại bình thường cả.

Quan trọng hơn là Phong Lăng giờ đang rơi vào trạng thái nửa hôn mê, nếu không mau chóng dừng lại để xử lý vết thương bị rắn cắn của cô thì hậu quả khó mà lường được.

Tiếng súng vang lên từng đợt ở dốc núi, Phong Lăng nghe thấy tiếng súng, dù đang nhắm mắt cũng phải nhíu mày lại, cánh tay duy nhất có thể động đậy lại đang rất tệ, cô hơi khó khăn kéo lấy áo anh rồi khàn giọng nói: “Lệ Nam Hành…”

“Yên tâm, không sao đâu.” Cho dù trước mắt chỉ còn cách nhảy xuống Thung Lũng Rắn có thể xem như là đường sống thì không còn chỗ nào để trốn cả. Lệ Nam Hành đứng trên vách đá cheo leo, vừa an ủi Phong Lăng vừa quan sát độ cao ở phía dưới.

Nhân lúc đám người kia chưa đuổi đến, Lệ Nam Hành thấy được có một bệ đá được lá cây rậm rạp che kín nhô ra ngoài. Tuy anh không rõ nó có đủ rắn chắc hay không nhưng ít ra hai người có thể tạm thời bảo toàn tính mạng.

Phong Lăng không biết Lệ Nam Hành định làm gì nhưng ngay lúc nằm trên lưng người đàn ông kia, rơi thẳng xuống vách núi, cô chỉ nghe thấy tiếng gió rít ở bên tai cùng cảm giác cơ thể mất trọng lượng đang lao nhanh xuống. Phong Lăng bị thương ở vai nên bây giờ chỉ cảm thấy hai lỗ tai vang đầy tiếng ong ong. Đáng lẽ hiện tại, cô sẽ chẳng nghe thấy được gì nhưng tiếng tim đập vững vàng của Lệ Nam Hành lại vang vọng bên tai cô rõ mồn một.

Không biết tại sao, khóe mắt Phong Lăng bỗng trào ra thứ gì đó ươn ướt.

Cô không muốn liên lụy đến anh, thế mà anh vẫn đến.

Đám người ở phía trên đuổi đến nơi nhưng bởi vì Lệ Nam Hành cùng Phong Lăng đã nhảy xuống dưới nên họ đang do dự, trong chốc lát cũng không chú ý kỹ trong bụi cây rậm rạp mọc ở phía dưới vách núi có cái gì. Sau khi nhìn mấy lần, chúng lại nhìn nhau: “Phía dưới chỗ này chính là Thung Lũng Rắn, không ai có thể sống sót đi ra được đâu, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành rồi nhỉ?”

“Còn thuận tiện khử luôn được một mạng của người phụ trách căn cứ XI, đúng là lời to!”

Sau khi thấy họ nhảy xuống vực, để tránh xảy ra sơ sót, đám người phía trên đã đứng ở đấy chờ rất lâu, phải đảm bảo phía dưới không có động tĩnh gì, Lệ Nam Hành cũng không thể cõng người đi lên bằng lối đi bí mật nào họ không biết. Sau khi ở lại đó chờ một tiếng, bấy giờ đám người kia mới rời đi.

Mà sau khi Phong Lăng được Lệ Nam Hành cõng, nhảy xuống bệ đá, lúc hai người vừa rơi xuống vách đá, cho dù cơ thể của Lệ Nam Hành và Phong Lăng cách nhau một khoảng nhưng anh biết Phong Lăng đã không còn tỉnh táo, cô đã hôn mê rồi.

Tuy dưới Thung Lũng Rắn này không phải là vực sâu vạn trượng, nhưng khoảng cách từ bệ đá này đến đỉnh núi ít nhất cũng cao bằng tòa nhà mười mấy tầng lầu.

Bên trên lại có lá cây rậm rạp che chắn, vô cùng kín đáo.

Lệ Nam Hành đỡ Phong Lăng dậy, vừa rồi lúc rơi xuống, bởi vì tốc độ rơi quá nhanh nên xung quanh vang lên tiếng cây lá gãy vụn răng rắc, vì có các cành cây rậm rạp chịu lực giúp nên thân thể hai người đã giảm tốc độ rơi, ngoại trừ lục phủ ngũ tạng có cảm giác như đã lệch ra khỏi vị trí vốn có vì lực rơi xuống vừa nãy quá mạnh, thì những chỗ khác không bị chịu ảnh hưởng gì cả.

Người Lệ Nam Hành bị cây cối xung quanh đâm quẹt đầy rẫy vết thương, Phong Lăng thì ít hơn, nhưng trên mặt cô cũng có vài vệt máu nhàn nhạt.

Hơn nữa, trước đó Phong Lăng còn bị rắn cắn, đến giờ, hơn một tiếng trôi qua mà cô vẫn có thể chịu đựng được, điều này đã khiến người ta rất khó tin nổi rồi. Bây giờ còn nhảy xuống như vậy nên cô đã hoàn toàn hôn mê hất tỉnh.

“Phong Lăng.” Lệ Nam Hành nhìn sắc mặt của cô, ánh mắt lạnh dần. Anh ép chặt cơ thể Phong Lăng vào trong lòng mình, càng lúc càng dùng sức siết chặt thêm.

Cô gái hôn mê nằm trong lòng anh hơi cau mày lại, mí mắt giật giật nhưng vẫn không thể mở ra được, ngón tay đã buông thõng xuống khẽ động đậy. Phong Lăng cố gắng muốn chứng tỏ rằng bản thân không sao, anh không cần lo lắng cho cô nhưng làm sao cũng không mở mắt ra được.

“Đừng ngủ, không được ngủ, Phong Lăng, mở mắt ra.” Cùng lúc đó, Lệ Nam Hành kéo tay cô lên và ấn xuống vị trí giữa ngón tay cái và ngón trỏ kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyệt đau đớn của cô. Lúc Phong Lăng cau mày khẽ hé mắt ra một khe nhỏ, anh đán mắt vào cô, nhìn chằm chằm rồi lại mạnh mẽ ôm chặt người vào trong lòng: “Nghe lời tôi, không được ngủ, nếu giờ mà ngủ thì cậu sẽ không tỉnh lại được đâu, có nghe tôi nói không?”

Phong Lăng muốn cười với anh một cái nhưng cô phát hiện môi của mình đã tê dại, ngay cả lúc nói chuyện, miệng cũng tê đến mức gần như không thể động đậy, Lệ Nam Hành chỉ có thể nghe được âm thanh mơ hồ, không rõ phát ra từ trong đôi môi chỉ hé ra một chút của cô: “Lão đại…”

Hai chữ rất nhỏ rất nhỏ, rất nhẹ rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức tựa như chỉ cần gió thoảng qua cũng có thể cuốn trôi nó đi mất.

“Đừng nói chuyện, giữ sức đi, nếu mệt thì dùng một ngón tay thôi, tôi nghĩ cách để giúp cậu duy trì tỉnh táo nhé?” Lệ Nam Hành vừa nói vừa đưa tay định cởϊ qυầи áo của Phong Lăng ra.


Phong Lăng tựa vào lồng ngực của anh, không giãy giụa, không động đậy, để mặc Lệ Nam Hành cởi đồng phục chiến đấu màu đen bên ngoài của mình ra. Sau đấy Lệ Nam Hành không nói tiếng nào nữa, chỉ kéo cánh tay bị rắn cắn bị thương kia của cô lên. Bên trong cô mặc một chiếc áo thun ngắn tay rộng rãi, xắn ống tay áo ngắn lên là có thể thấy được ngay vết bầm đã tím ngắt sưng lên ở trên bả vai cô.


Xung quanh vết thương màu tím bầm đã nổi lên bọc nước, có máu chảy ra từ vết thương, chỉ trong nháy mắt thân thể Phong Lăng vừa rồi còn lạnh ngắt nay lại chuyển thành sốt cao, thậm chí toàn thân cô cũng không tự kiềm chế được mà run rấy, hình như cô còn bị chuột rút nữa.


“Bị cắn bao lâu rồi?” Người đàn ông vừa kiểm tra vết thương của cô vừa thấp giọng hỏi.


“Không biết, đại khái trong khoảng một, hai phút sau khi bọn họ nổ súng, bắn vào lều của tôi.” Tuy Phong Lăng chỉ hé mắt, có về không tỉnh táo lắm, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt, mệt mỏi đến mức phải kề sát tai mới có thể nghe rõ được, nhưng ít nhất cô vẫn đang cố gắng duy trì tỉnh táo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK