“Tôi, tôi không biết.” Tài xế lái xe, trán vã mồ hôi, vừa nhìn đã biết không mấy dễ chịu.
Thời Niệm Ca quay sang nhìn tài xế, Văn Kha cau mày xem mùi phát ra từ đâu, anh nhìn ngó ra bên ngoài một chút: “Dừng xe! Phía trước nhiều xe quá, dừng xe lại mau!”
“Tôi, tôi không dừng được…”
“Sao lại không dừng được?”
“Không biết…”
Văn Kha quay sang nhìn thấy tài xế đang cố gắng đạp lên phanh xe, nhưng đạp mãi xe vẫn không dừng được.
Anh nheo mắt lại: “Không ổn rồi.”
Thời Niệm Ca nhìn về phía anh: “Chuyện gì thế?”
Nhưng cô vừa nói dứt câu, tài xế hét lên: “Aaa…”
Thời Niệm Ca và Văn Kha đồng thời nhìn về phía tài xế, trông thấy tài xế đang liều mạng đạp phanh, nhưng chẳng mảy may có tác dụng, hệ thống phanh xe đã bị người ta đụng tay đụng chân vào, rõ ràng tài xế không biết gì cả, xe chạy mỗi lúc một nhanh hơn.
Ở đây là khu trung tâm, xe cộ xung quanh rất nhiều, lúc nào cũng có thể đụng trúng người khác, hoặc giả đụng vào đâu đó, dẫn đến tai nạn.
Văn Kha vội vàng thò tay thử mở cửa, nhưng xe chạy quá nhanh, cửa tự động khóa lại, trừ khi giảm tốc độ hoặc dừng xe, nếu không cửa xe sẽ không mở được.
Anh giận dữ nói: “Chuyện này là thế nào?” Anh lớn tiếng hỏi tài xế.
Mồ hôi trên trán tài xế mỗi lúc một nhiều, vừa thở gấp vừa đạp phanh: “Tôi thật sự không biết… Tôi khó chịu quá… Bây giờ nhìn đường không rõ…”
“Ông!” Văn Kha nóng nảy, thò tay sang vô lăng, giúp tài xế giữ vững tay lái tránh đụng phải người đi đường, trông thấy xe mỗi lúc một nhanh hơn, anh vội vàng nhào sang vị trí tài xế: “Mau để tôi lái!”
Lúc anh sát lại gần mới phát hiện ra mùi kì lạ trên người tài xế, đồng thời hỏi ông ta: “Vừa rồi ông có ăn uống gì không?”
“Không có, tôi vẫn đang bình thường, dừng ở đường mua một gói thuốc lá thôi, đúng rồi, hình như gói thuốc lá đã bị mở trước… Tôi tưởng chỉ học bao bên ngoài thôi, không quá để ý…”
Thời Niệm Ca biết có chuyện không lành rồi, ngồi phía sau, vừa nhìn cảnh hai bên đường lao đi vun vút, vừa bình tĩnh nói: “Xem ra thuốc ra có vấn đề, có lẽ ông ấy hút phải chất gì đó rồi.”
Nói đến đây, Thời Niệm Ca lại nói thêm: “Đầu tiên lái đến khu nào vắng người, đừng để đụng trúng ai cả.”
“Bây giờ cho dù chúng ta không muốn đụng ai, nhưng không biết có thể sống mà xuống được xe không.” Văn Kha đã ngồi sang được vị trí tài xế, rồi mới thuận tay lái, đồng thời nghiêm túc nói: “Mùi khét của động cơ càng lúc càng rõ.”
Khoảnh khắc này Thời Niệm Ca nhớ lại năm ấy ba mẹ gặp tai nạn ở Mỹ, hơi hoảng hốt một chút, đột nhiên biết vấn đề xảy ra ở đâu, vài ngày trước lúc cô đến cục cảnh sát, có liên hệ với cảnh sát bên Mỹ, cảnh sát không hề muốn nói về chuyện tai nạn năm ấy, rõ ràng chuyện năm ấy có vấn đề.
Sao tự nhiên lại xảy ra tai nạn, chắc chắn chiếc xe đã xảy ra vấn đề!
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Văn Kha đã nhanh chóng lái xe đến một khu thông thoáng hơn, xe cũng đang bắt đầu tăng tốc.
Bốn mươi, sáu mươi, tám mươi… một trăm…
Ở trong khu dân cư không được lái đến một trăm km/h, chiếc xe đang chạy với tốc độ điên cuồng.
Tài xế ngồi ở ghế phó lái cố gắng hít thở, cổ họng như bị chẹn lại, ông đang thò tay lên xoa lấy xoa để.
Thời Niệm Ca cầm di động tra xem tình trạng của xe, chỉ cần hai mươi giây, từ vị trí đáng ra phải bật túi khí lúc này đang lách tách tia lửa điện, vừa vặn bắn trúng di động.
“Niệm Niệm, ngồi cho chắc vào.” Bình thường Văn Kha vẫn luôn nhã nhặn lúc này hét lớn.
Thời Niệm Ca hiểu ý anh, bây giờ nếu không dừng xe lại ngay lập tức, lúc nào xe cũng có thể nổ hoặc xảy ra tình huống ngoài dự tính.
Nhưng cách dừng lại, không hề nhẹ nhàng, hoặc giả còn nguy hiểm hơn.
Cô nhìn phía sau công viên bên cạnh có một rừng cây: “Định đến bên kia?”
“Ừm.”
Tiếng nói vừa phát ra chiếc xe cũng đồng thời lao vun vút về phía ấy.
Ầm…
Một tiếng nổ rất lớn.
Trong xe khói lửa mịt mù, Thời Niệm Ca cảm thấy cơ thể bị nảy lên, chiếc xe lao thẳng vào cây, ngọn lửa cũng bị thân cây cản lại.
Cô hét lên: “Văn Kha…”
…
Xe cấp cứu đến ngay lập tức, Thời Niệm Ca kéo Văn Kha và tài xế đang bị thương nặng ra khỏi xe.
Người trong xe cấp cứu chạy đến nhìn thấy hai người họ toàn máu là máu, Thời Niệm Ca một thân đầy máu đang ngồi bên cạnh làm động tác sơ cấp cứu, động tác của cô khá thành thục, nhân viên cấp cứu hơi ngẩn ra một giây, nhưng chỉ một giây sau họ đã nhanh chóng đưa người lên xe.
Thời Niệm Ca vội vàng lên xe theo, ngồi bên cạnh nhìn nhân viên cứu hộ đang cấp cứu cho họ.
“Vừa rồi có phải cô gọi 120 không?”
“Phải.”
“Cô có cần nằm nghỉ không, để chúng tôi kiểm tra…”
“Không cần, tôi không sao.” Thời Niệm Ca hít sâu một hơi, nhìn họ: “Xin hỏi đến bệnh viện nào vậy? Gần nhất được không?”
“Ừm, đến bệnh viện trung tâm.” Hộ lý trả lời đơn giản.
Thời Niệm Ca gật đầu, nhất thời chưa nhận ra bệnh viện trung tâm là ở đâu, chỉ càn có thể lập tức cứu hai người họ là được.
Máu trên người không phải của cô, đều là của tài xế và Văn Kha, khi tai nạn xảy ra cô được Văn Kha che chắn kỹ, cô không hề bị thương, nhiều nhất là sặc khói xe thôi, ngoài ra chẳng bị thương nặng chỗ nào cả.
Đúng là bệnh viện trung tâm rất gần, nằm trên trục đường chính, xe cộ không quá đông đúc, nên xe cấp cứu đến rất nhanh.
Tài xế và Văn Kha được đẩy xuống xe, cô cũng vội vàng xuống theo.
Vừa đến cổng bệnh viện, tài xế được đẩy vào trước, đột nhiên cô nhìn thấy Quý Noãn, Quý Noãn cũng kinh ngạc khi nhìn thấy cô, rõ ràng bị máu trên người Thời Niệm Ca làm cho giật mình, lo lắng hỏi thăm: “Cô Thời? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mấy điều dưỡng chạy từ phía sau đến hô lên: “Tránh đường một chút, có tai nạn xe nghiêm trọng, có người bị thương ở đầu, giữ cửa mở mau!”
Quý Noãn vội vàng tránh sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy Văn Kha được đẩy vào.
Thời Niệm Ca không kịp giải thích, sau khi nhìn cô ấy một cái lập tức đi vào theo, cho đến tận cửa phòng cấp cứu.