Thật ra Phong Lăng cũng không có thói quen xen vào việc của người khác, nhưng hầu hết các trường hợp cần điều trị khẩn cấp ở khoa nhi đều là trẻ em nên cô vẫn đi tới đó theo bản năng.
Cô nhìn thấy một bé trai khoảng hơn một tuổi khuôn mặt tái nhợt được đặt lên giường cấp cứu đẩy vào bên trong, bên cạnh chắc là bố mẹ của đứa nhỏ đang khóc lóc thảm thiết, luôn miệng không ngừng kêu gì đó, xem ra họ là dân địa phương Washington, nói tiếng Anh giọng Mỹ.
Từ xa xa cô đã nghe được cuộc đối thoại của những nhân viên y tế kia mới biết rằng thì ra là đứa nhỏ không cẩn thận nuốt phải một đồng tiền xu nhỏ, bị mắc trong cuống họng.
Tận mắt chứng kiến cậu bé kia bị hóc đến nỗi làn da trắng như tuyết trở nên tím tái, nghe tiếng khóc của mấy người lớn, Phong Lăng nhíu mày, tận đáy lòng cũng thấy luống cuống theo một cách khó hiểu. Một đứa bé nhỏ như vậy...
Đột nhiên, một bóng dáng vội vã bước tới từ phía sau đám người kia, nhanh chóng xốc đứa nhỏ đang nằm trên chiếc giường vừa được đẩy mạnh vào, rồi cô lại xoay người bé lại, để bé nằm sấp xuống. Những người vội vàng chạy tới đây đều là y tá, hơn nữa các bác sĩ trong phòng cấp cứu đều bận đến nỗi không thể phân thân ra ngoài đón người bệnh, bỗng nhiên trông thấy một người đi tới, còn dùng phương pháp cấp cứu chuyên nghiệp như vậy, ai ai cũng đều cảm thấy sửng sốt.
Lúc đi đến gần trông thấy người đàn ông cao lớn kia, Phong Lăng thoáng do dự.
Bác sĩ Văn?
Văn Lận Hàn không khoác áo blouse trắng mà chỉ mặc quần dài áo sơmi đơn giản, anh ta có rất nhiều bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của mình, chắc chắn sẽ không làm việc tại một bệnh viện ở Washington như thế này. Hơn nữa, nhìn quần áo của thì hẳn anh ta cũng không phải là bác sĩ ở chỗ này, có điều Văn Lận Hàn không chỉ chuyên nghiệp mà còn rất nhanh chóng, lúc tất cả mọi người vẫn còn chưa phản ứng gì, anh ta đã vỗ lên lưng của đứa trẻ đó.
Không tới một phút sau, đứa nhỏ được anh ta vỗ, đột nhiên bắt đầu chật vật nôn mửa, mãi đến lúc bé gắng sức vừa khóc vừa nôn, chợt đồng tiền xu gần như sắp cướp đi cái mạng nhỏ của đứa bé cứ như vậy rơi khỏi miệng ra ngoài.
Mặc dù cuối cùng đồng tiền xu cũng đã ra, thế nhưng đứa nhỏ đã nghẹn tới mức xanh cả mặt, lúc này cơ thể vẫn rất yếu ớt. Văn Lận Hàn không nói nhiều, đứng dậy, đặt bé lại lên trên giường một lần nữa, ra hiệu bằng vài câu nói đơn giản cho y tá nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu, mấy người nhà của đứa nhỏ cũng đều bối rối, chỉ tranh thủ thời gian nói lời cảm ơn rồi vội vàng theo vào trong.
Văn Lận Hàn cũng không hề nói gì nhiều mà chỉ nhìn thoáng qua phía bên kia. Lúc xoay người, anh ta bỗng ngừng lại rồi chợt đảo mắt, đối diện với Phong Lăng.
Phong Lăng lấy lại tinh thần, Văn Lận Hàn đã nhìn thẳng về phía cô, hiển nhiên anh ta cảm thấy rất kinh ngạc khi gặp cô tại đây vào thời điểm này.
Song người đàn ông vui giận không thể hiện ra này lại cũng chỉ nhìn cô một lát, sau đó đi tới: "Phong Lăng?"
"Bác sĩ Văn." Phong Lăng nhớ trước khi rời đi, Văn Nhạc Tình đã dặn dò đừng để bất kỳ ai tìm thấy Mạc Mạc. Từ mặt mũi, dáng vẻ và tất cả mọi chi tiết trên người của đứa nhỏ, cô cũng có thể nhìn ra được, Mạc Mạc là con của Văn Nhạc Tình và Văn Lận Hàn. Nhưng suy cho cùng, Văn Nhạc Tình đã nhắn gửi cô như thế, mặc dù không rõ giữa hai anh em bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu đã đồng ý rồi, thì dù sao cô cũng vẫn phải lấp liếm giúp Văn Nhạc Tình.
Tuy rằng, cô không rõ tại sao cô ấy lại muốn che giấu.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Văn Lận Hàn hỏi.
"Tôi có việc ở Washington, con của một người bạn của tôi bị ốm nên tôi tới thăm một chút."
Văn Lận Hàn gật đầu: "Ừm, tôi cũng vậy. Con của một người bạn nửa đêm sốt cao phải đưa tới bệnh viện cấp cứu, bọn họ vô cùng hoảng sợ, không tin tưởng bác sĩ ở nơi này, khăng khăng muốn tôi tới khám xem sao nên tôi cũng đành phải tới đây."
Lúc đang nói chuyện, Văn Lận Hàn khẽ cười liếc nhìn Phong Lăng: "Nói tới chuyện cô có việc ở Washington, tôi mới nhớ, bây giờ cô đã là Phong thị..."
Phong Lăng thản nhiên cong môi: "Số phận không do con người quyết định, mấy năm trước tôi cũng không ngờ cuộc sống của mình sẽ thành ra như bây giờ. Đừng nhắc đến sự thay đổi này nữa, nhưng tại sao anh lại ở Washington?"
Điều cô thật sự muốn hỏi là, chẳng lẽ Văn Lận Hàn biết Tiểu Mạc Mạc ở đây?
"Gần đây trung tâm nghiên cứu khoa học ở Washington đã nghiên cứu ra một loại vắc xin mới phòng virus nên tôi tới xem sao."
Phong Lăng nhìn Văn Lận Hàn, nhớ lại lúc bác sĩ Văn ở trong căn cứ và sự hiểu biết của cô đối với Văn Lận Hàn sau này, mặc dù kinh nghiệm sống của cô không quá phong phú, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, bản chất của bác sĩ Văn là một người đàn ông rất dịu dàng ôn hoà, bất kể tình cảm giữa anh ta và Văn Nhạc Tình đã đi tới mức độ như thế nào, Văn Nhạc Tình cũng không nên cấm anh ta và con gặp nhau.
Lẽ nào...
Đúng lúc Phong Lăng đang như có điều suy nghĩ, thì bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng của Tiểu Mạc Mạc: "Chị ơi...!"
Mạc Mạc chẳng bao giờ chịu gọi cô là dì mà vẫn luôn gọi bằng chị, giọng nói giòn tan ấy khiến gương mặt Phong Lăng cứng đơ lại. Cô chợt đảo mắt, chỉ thấy Mạc Mạc đang dán miếng dán hạ sốt màu trắng trên trán, hai cái chân ngắn củn đáng yêu chạy một mạch về phía cô. Dư Tranh ở phía sau đi theo bé từ khoảng cách không gần không xa, nói cho cô biết bằng khẩu hình miệng là Mạc Mạc không chịu ở yên trong phòng bệnh, muốn ra ngoài tìm cô.
Phong Lăng xoay người, theo bản năng muốn che mặt của Mạc Mạc lại, song mặc dù chân của cậu bé ngắn nhưng lại chạy rất nhanh, nhào thẳng tới bên chân cô, ôm lấy chân cô không chịu buông ra.
Vào lúc này, Văn Lận Hàn cũng cúi đầu nhìn đứa trẻ tròn vo đang ôm đùi Phong Lăng, nhưng thật ra anh ta lại không thấy rõ mặt của bé.
"Đây chính là con của bạn cô à? Còn nhỏ như vậy sao, mấy tuổi rồi?"
Trái tim của Phong Lăng bỗng đập thình thịch.
Lập tức giống như có một đáp án xuất hiện trong lòng cô.
Văn Nhạc Tình từng dặn dò cô rằng đừng để những người khác phát hiện ra Mạc Mạc, nhìn cũng có vẻ như là đang một mực trốn tránh Văn Lận Hàn. Từ một số chuyện lập lờ nước đôi, cô đoán được đại khái là Văn Nhạc Tình không muốn để cho Văn Lận Hàn tìm được con, nhưng... lẽ nào Văn Lận Hàn cũng không biết tới sự tồn tại của đứa bé này?
Chắc không phải là Văn Nhạc Tình vẫn giấu giếm Văn Lận Hàn từ chuyện mang thai cho đến lúc sinh con, rồi đến khi Mạc Mạc được hai tuổi đấy chứ?
Phong Lăng bế Tiểu Mạc Mạc lên, ấn cái đầu nhỏ của bé vào trong lòng mình, xác định Văn Lận Hàn sẽ không thấy được khuôn mặt của đứa nhỏ, lúc này mới xoay người nhìn về phía anh ta: "Đúng, là con của bạn tôi."
"Cũng sốt cao không giảm à?"
"Ừm."
"Hầu hết trẻ con bị ốm gần đây đều như vậy." Văn Lận Hàn nói, anh ta sải bước tới bên cạnh, cúi đầu nhìn Mạc Mạc đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Phong Lăng, thấy dáng vẻ lanh lợi và đôi tai nhỏ đỏ rực của bé, anh ta khẽ cười, sờ đỉnh đầu nhỏ của bé: "Để chú nhìn xem, sốt có nghiêm trọng hay không nào?"
Phong Lăng vừa muốn nói không cần, kết quả Mạc Mạc lại đột ngột quay đầu lại, xoay mặt hướng về phía Văn Lận Hàn.