Văn Nhạc Tình thấy từ lúc vào cửa anh ta vẫn đứng ở đó, giống như đến thăm cô cũng chỉ vì vướng bận trách nhiệm và lo lắng cô lại xảy ra chuyện.
Thật ra cô có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nếu cô là người có tính tình cực đoan thì đã xảy ra chuyện từ lâu rồi, chuyện uống rượu kia cũng chỉ là có việc nên tới nơi đó, Văn Nhạc Tình cũng không nghĩ nhiều, kết quả không ngờ lại bị anh ta bắt gặp, rồi lại như thể cô đang dùng cái chết để uy hiếp anh ta vậy.
Cô sẽ không làm thế.
Nếu thật sự yêu một người thì sao có thể đối xử với người ấy bằng cách thức vừa ấu trĩ vừa gồng ép như vậy được.
Anh không muốn lại gần cô, nhưng vì lo lắng mà vẫn chưa rời đi, chưa trở về Mỹ.
Hai ngày nay, Văn Nhạc Tình ở nhà nghỉ ngơi làm cho cả người lúc nào cũng mệt mỏi rã rời, cô tựa vào ghế sofa với vẻ ốm yếu, rất muốn đi ngủ, nhưng cũng vì Văn Lận Hàn đứng ở đây mà không thể ngủ được, muốn không chú ý đến nhưng căn bản lại không thể làm ngơ cảm giác tồn tại của anh.
Cuối cùng cô vẫn đảo mắt nhìn về phía Văn Lận Hàn: “Nếu Bác sĩ Văn không có việc gì thì đi đi, chỗ này của em không cần anh phải trông coi liên tục. Em nói rồi, sau này sẽ không quấn lấy với anh nữa, anh cứ yên tâm. Trước đây em chưa bao giờ nói những lời thế này, cũng chưa bao giờ buông tay, nếu bây giờ đã định buông tay thì sẽ là buông tay thật sự, nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không nuốt lời mà làm phiền anh nữa.”
Văn Lận Hàn vẫn không đáp lại.
Văn Nhạc Tình im lặng trong chốc lát, cô vén chăn rời khỏi sofa.
Văn Nhạc Tình đi về phía Văn Lận Hàn, lúc đi vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng vẫn đi tới trước mặt anh ta với vẻ lạnh lùng, cô nhìn cánh cửa ở ngay sau lưng anh ta: “Văn Lận Hàn, muốn em tự mình mời anh ra ngoài sao?”
Văn Lận Hàn không lên tiếng, chỉ vì cô bỗng nhiên đến gần mà cụp mắt xuống nhìn cô, ánh mắt rất hờ hững, sắc mặt lạnh lùng mà chứa đầy sự chịu đựng, những cảm xúc và bão tố ẩn giấu trong đôi mắt u tối đó đều không phải là những chuyện cô sẵn lòng quan tâm tới nữa.
Cô cũng lười thăm dò lòng anh.
Trước đây lúc rất rất yêu Văn Lận Hàn, cho dù chỉ là một câu anh ta nói, hoặc là vài chữ anh ta viết, Văn Nhạc Tình đều suy nghĩ tỉ mỉ rất lâu, muốn biết rốt cuộc anh ta có những tâm tư đó với mình hay không.
Sau này suy nghĩ một thời gian dài rồi mới phát hiện, dường như từng chữ từng câu của anh ta đều chẳng liên quan gì đến cô cả.
Tất cả chỉ là cô tự mình đa tình mà thôi.
“Bác sĩ Văn.” Văn Nhạc Tình nhìn anh ta, đồng thời chỉ về phía cửa: “Em sẽ gọi anh thêm một tiếng anh, anh trai yêu quý của em, người anh đã từng có quan hệ máu mủ với em, người anh mà sau khi mọi chuyện sáng tỏ thì căn bản không có quan hệ huyết thống với em, mời anh rời khỏi đây, để tránh người khác trông thấy lại nghỉ ngờ, cũng tránh gây ảnh hưởng không nên có mà phá hủy danh tiếng của Bác sĩ Văn. Dù sao anh là người đã có vợ chưa cưới, hơn nữa anh cũng đã xác định đính hôn với người kia rồi, nếu anh vẫn tiếp tục ở đây, sợ rằng người khác còn tưởng rằng em đang ép buộc anh gì đó. Từ lúc bắt đầu đã là một mình em chủ động, về sau cũng là tự em quấn lấy anh nhiều năm mà không chịu buông tha. Bao năm qua em không biết rốt cuộc mình đã trải qua những gì, em cũng không biết có phải số mệnh của mình đã an bài phải dây dưa với anh hay không, nếu như em đã khiến anh cảm thấy gai mắt như vậy, đau khổ như vậy, em đã gây ra vô số phiền phức cho cuộc sống của anh, sau này em sẽ không bao giờ tiến thêm một bước về phía anh nữa.”
Nói đến đây, Văn Nhạc Tình lui về phía sau một bước, nhìn khuôn mặt lạnh lùng căng thẳng của anh ta: “Em đã tìm lại được lý trí đúng như anh mong muốn, em sẽ tự mình từ từ chữa lành vết thương, nếu không được, giống như anh đã từng nói, có lẽ em sẽ tìm được một người đàn ông phù hợp với mình để yêu đương. Từ trước đến nay đàn anh vẫn luôn chờ đợi em, em cũng nên nhìn thằng vào tình cảm của anh ấy dành cho mình rồi. Em sẽ nghiêm túc yêu đương, hoàn toàn xóa anh khỏi trái tim em.”
“Tạm biệt.” Văn Nhạc Tình nói một cách mệt mỏi, cô chỉ vào cửa phòng sau lưng Văn Lận Hàn: “Nếu như có thể thì cũng đừng gặp lại, cho dù sau này có về Mỹ, em cũng sẽ không đi tìm anh nữa, dù sao anh đã lập gia đình, rất ít khi về nhà họ Văn, trong thế giới của em mãi mãi sẽ không còn bóng dáng anh, chúng ta không ảnh hưởng đến nhau, cũng không gặp nhau nữa!”
“Em đúng là đồ điên.” Văn Lận Hàn nhìn như bình tĩnh mà nghiến răng nói ra những lời này, câu nói lạnh lùng giống như có thể khiến không khí trong cả căn phòng đóng băng.
Vẻ mặt Văn Nhạc Tình mang ý cười, nhưng là một nụ cười châm biếm, cô lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Đúng vậy, em chính là đồ điên, em thừa nhận. Nếu như em không điên, thì sao năm mười sáu tuổi em lại có thể yêu anh trai ruột của mình chứ? Nếu như không điên thì sao trong khoảng thời gian gần mười năm, từ mười mấy tuổi đến hai mươi mấy tuổi, trong mắt trong đầu hay trong trái tim em lại chỉ có một mình anh. Những điều anh nói lúc trước không sai, em thật sự quá thiển cận, mọi thứ trong cuộc đời em tốt như vậy, có rất nhiều thời gian tốt đẹp, dựa vào đâu mà em nhất định phải lãng phí tất cả những thứ tốt đẹp và sự nhiệt tình của mình lên một con người như anh.”
Văn Nhạc Tình vừa nói vừa chỉ về phía cửa một lần nữa: “Bây giờ, mời anh ra ngoài cho!”
Văn Lận Hàn nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt đanh lại của Văn Nhạc Tình, lại nhìn thân hình có vẻ gầy đi nhiều so với trước kia của cô.
Cô mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng, có hình con thỏ nhỏ màu trắng, trong màu trắng thuần khiết có một chút hoạt bát, chỉ là vóc người quá gầy so với bộ quần áo, khiến quần áo trông hơi rộng. Ngày đó trong phòng cấp cứu ở bệnh viện cô cũng thế này, lúc cởϊ áσ của cô ra anh mới phát hiện, trong mấy ngày cô về nước, chắc là chưa được ăn một bữa cơm tử tế. Vốn dĩ lúc ở Mỹ đã rất gầy, bây giờ lại còn gầy hơn ba bốn cân, cứ như gió thổi qua là sẽ ngã luôn vậy.
“Đồ điên.” Anh ta lại thì thầm một câu, nhưng giọng nói nhỏ đến mức gần như khiến người ta không nghe rõ.
Văn Nhạc Tình tưởng rằng anh ta đang mắng mình, nhưng khi nghe kĩ lại cảm thấy không giống.
Cô giương mắt nhìn anh ta: “Em đã nói rõ những lời nên nói rồi, anh còn muốn mỉa mai em tới khi nào nữa? Em đã như vậy rồi mà anh còn muốn đả kích em tới mức không thể quay đầu lại nữa sao? Em từng yêu anh thì làm sao? Văn Lận Hàn, em yêu anh thì nhất định phải bị anh tận tay tống xuống mười tám tầng địa ngục à? Bây giờ em muốn thoát khỏi sự ràng buộc của anh, cuối cùng em cũng có thể tránh xa như anh mong muốn rồi, anh tự giác một chút, đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Bây giờ anh đứng ở đây, đuổi thế nào cũng không đi, tóm lại anh muốn làm gì? Nhất định phải dồn ép em đến phát điên anh mới thoải mái sao? Anh đi đi! Đi ngay bây giờ! Đi ngay lập tức!”
Thấy Văn Lận Hàn không nhúc nhích, Văn Nhạc Tình tức giận nhìn anh ta chằm chằm: “Đi đi!”
“Tiểu Tình.”
“Anh đừng gọi em! Đừng gọi em là Tiểu Tình nữa! Anh không phải là anh trai em, cũng không phải là người yêu của em, đây không phải hai chữ anh có thể tùy tiện thốt ra!”
Văn Nhạc Tình nhìn anh ta một cách lạnh nhạt: “Đi! Đi ngay lập tức! Văn Lận Hàn anh đừng ép em lấy thứ gì đó để mà đánh đuổi anh ra ngoài!”
” Đi !!!”