Cô Mặc định đi học chuyên sâu ở một trường đại học nổi tiếng của thành phố T, Mặc Cảnh Thâm không thể đi theo cô ấy đến thành phố T được nên việc hệ trọng như đảm bảo an toàn cho cô Mặc trong suốt hành trình tất nhiên sẽ do Phong Lăng gánh vác.
Nhưng anh Mặc đã sắp xếp cho Quý Noãn ở một căn hộ rất gần với trường, vốn cũng định cho người sắp xếp cho Phong Lăng một căn ở kế bên, nhưng Phong Lăng không ở.
Lý do là vì lúc vừa tới thành phố T, Phong Lăng gặp được Văn Nhạc Tình.
Lúc đầu, Văn Nhạc Tình nói rằng Học viện Y khoa mà cô ấy theo học ở bên Mỹ cử cô ấy làm đại biểu, để cô ấy đến trường y nổi tiếng của thành phố T trong nước làm giáo sư thỉnh giảng ba tháng, vừa khéo họ hàng trong nước có một căn nhà trống ở đây nên bảo cô ấy qua ở, cô ấy cũng đã vào ở. Căn nhà không hề nhỏ, ở một mình thì buồn chán, thấy Phong Lăng đến thì lập tức mời cô sang ở cùng, dù sao trong nhà cũng có vài phòng ngủ, cho dù Phong Lãng khi ngủ thường không thích người khác quấy rầy cũng không có vấn đề gì.
Nơi ở của Văn Nhạc Tình cũng không cách xa căn hộ của Quý Noãn là mấy, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, lái xe thì chỉ vài phút là đến. Trùng hợp là sau khi Quý Noãn đến thành phố T thì lại không định ở trong căn hộ mà dọn vào ký túc xá trường, chỗ này rõ ràng gần Đại học T hơn. Phong Lăng với Văn Nhạc Tình cũng coi như là chỗ bạn bè quen biết nên Phong Lăng cũng đồng ý qua đó ở.
Ở thành phố T, ban ngày Quý Noãn đều học trên trường, thậm chí buổi tối cũng không ló đầu ra, Phong Lăng trên danh nghĩa là đến bảo vệ sự an toàn của cô, nhưng tạm thời không thể tùy tiện vào Đại học T được, vì thế đa số thời gian là ở chỗ Văn Nhạc Tình.
“Tối nay bên Y khoa có buổi giao lưu, chắc chị không về kịp, em đói bụng thì tự ăn đi nhé, không cần chờ chị đâu.” Trước khi ra ngoài Văn Nhạc Tình nhét đầy đồ ăn vào tủ lạnh rồi mới yên tâm rời đi.
Phong Lăng cũng không cần phải tự làm gì cả, đến lúc đói mở tủ lạnh ra sẽ thấy các thực phẩm lạnh, đồ ăn cần hâm nóng hoặc các loại đồ hộp ăn liền, muốn đói cũng không đói nổi.
Văn Nhạc Tình là một cô gái dịu dàng, rất chu đáo, thân thiện, cho dù có để Phong Lăng ở nhà một mình thì trước đó nhất định phải sắp xếp mọi chuyện trong nhà ổn thỏa hết, không bao giờ để người ta cảm thấy khó chịu.
Nhá nhem tối, ngoài cửa nhà vang lên tiếng gõ, Phong Lăng nhìn đồng hồ, biết rằng tiếng gõ cửa lúc này chắc chắn không phải là Văn Nhạc Tình nên cũng không để ý.
Kết quả chỉ một lúc sau người ở ngoài lại gõ cửa thêm lần nữa, nhưng tiếng gõ cửa nghe có vẻ rất nhẫn nại.
Tòa nhà này không cao, trên người cô cũng có vài đồ phòng thân, dưới bàn trà phòng khách cũng có máy chích điện mini mà Văn Nhạc Tình để lại.
Sau khi nghe tiếng gõ cửa thêm một lúc nữa, cô cầm lấy máy chích điện dưới gầm bàn trà rồi quay người ra mở cửa. Trong khoảnh khắc vừa mở cửa ra, ánh mắt của Phong Lãng vô cùng lạnh lùng bình tĩnh, nhưng người đến lại là một người đàn ông đẹp trai.
Vẻ mặt cô ngạc nhiên: “Bác sĩ Văn?”
Tất nhiên Bác sĩ Văn cũng bất ngờ khi thấy Phong Lăng ở đây, ánh mát lạnh lùng vô cảm dừng ở người Phong Lăng vài giây rồi mới hờ hững cất tiếng nói: “Tiểu Tình không ở nhà sao?”
“Tối nay chị Văn có buổi giao lưu bên trường Y khoa, đã đi ra ngoài với các đàn anh đàn chị rồi, có lẽ phải rất muộn hoặc là sáng mai mới về. Bác sĩ Văn…” Phong Lăng nhìn trang phục của người đàn ông, rất giống trong ấn tượng của cô. Trước đây cô đều tiếp xúc với Bác sĩ Văn ở phòng cấp cứu của căn cứ, hoặc trong tình huống có người bị thương hay ở bệnh viện.
Lần nào anh ta cũng mặc đồng phục toàn màu trắng, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, chẳng hiểu sao lúc nào cũng lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách nhưng không kém phần nho nhã. Thế nhưng bây giờ anh ta lại mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt trông rất thoải mái, mái tóc sạch sẽ xõa lung tung, cho dù không thể nhìn ra được đây là người công tác trong ngành y, nhưng chắc chắn vẫn có thể nhìn ra được anh ta là một “đóa hoa” lạnh lùng khó mà tiếp cận.
Bác sĩ Văn yên lặng trong chốc lát: “Cô ở chung với em ấy?”
“Vâng, chị ấy cho tôi ở tạm.”
Bác sĩ Văn gật đầu: “Khi nào em ấy về thì gọi cho tôi.”
“Có chuyện gấp thì anh có thể vào đây chờ.”
“Không cần, để Lệ Nam Hành biết tôi với cô cô nam quả nữ ở chung một nhà thì chắc cậu ta sẽ bay thẳng đến đây xé xác tôi mất.” Lời của Bác sĩ Văn nghe như đang đùa, nhưng trên mặt lại chẳng thấy chút ý cười nào cả, anh ta chỉ liếc nhìn phòng khách phía sau lưng cô rồi xoay người rời đi.
Phong Lăng nhìn theo bóng lưng của Bác sĩ Văn, cảm giác hình như anh ta đến đây rất vội vàng.
Chẳng phải bây giờ Bác sĩ Văn đang rất bận rộn ở các bệnh viện nổi tiếng bên Mỹ, thường ngày cũng phải tham gia rất nhiều hội thảo ngành y hay sao? Ngay cả Bác sĩ Tần thường ngày lười biếng chẳng muốn tham gia vào cái gì mà gần đây cũng bận sứt đầu mẻ trán, Bác sĩ Văn không phải càng bận hơn à?
Anh ta…
Bay về nước tìm cô Văn?
Bình thường Văn Nhạc Tình về rất sớm, nhưng hôm nay tham gia cái gọi là giao lưu kia thì không biết đến bao giờ mới về được.
Phong Lăng chưa từng tham gia các buổi giao lưu nên cũng không rõ nó hoạt động ra sao.
Hơn chín giờ tối, Bác sĩ Văn lại xuất hiện lần nữa, thấy Văn Nhạc Tình vẫn chưa về thì hỏi thẳng Phong Lăng xem bây giờ Văn Nhạc Tình đang ở đâu.
Phong Lăng gọi điện thoại cho Văn Nhạc Tình, hỏi buổi giao lưu của cô ấy đang tổ chức ở đâu, Văn Nhạc Tình ở đầu dây bên kia hình như có uống rượu, bên cạnh cũng có không ít người, nam nữ đều có, bầu không khí rất sôi nổi. Sau khi nói địa chỉ xong thì cô ấy hỏi Phong Lăng là phải chăng cô định qua đây, Phong Lăng nhìn sắc mặt lạnh lùng của người đang đứng ở phía đối diện thì đáp lại rằng sẽ lái xe đến đón cô ấy rồi cúp máy.
“Cô ấy ở Club Lam Đình số 19 đường Đông Tương, tôi đi đón hay Bác sĩ Văn đi?” Lúc nói câu này, cô quan sát vẻ mặt của anh ta, rõ ràng anh ta không muốn để cô đi
Phong Lăng cũng lường trước được là Bác sĩ Văn mới từ Mỹ bay về, có lẽ cũng không có xe riêng ở đây, nên cô lập tức đưa chìa khóa xe của mình cho anh ta.
Bác sĩ Văn nhận lấy chìa khóa xe rồi nhìn cô: “Cô biết gì rồi?”
“Tôi chẳng biết gì cả, chỉ biết chị Văn là một cô gái rất tốt, mấy năm trước lúc tôi xảy ra chuyện ở căn cứ XI may mà có chị ấy ra tay giúp đỡ, nếu không có lẽ tôi đã chết ở ven đường rồi.”
Bác sĩ Văn nhìn cô một cái nữa, không nói gì thêm, rồi đi thẳng.
Club Lam Đình.
Trong phòng khách cỡ lớn, mấy vị giáo sư trẻ tuổi của Học viện Y khoa ngồi chung một chỗ với các học giả có chút tiếng tăm trong giới y học trong nước. Tuy đang uống rất vui vẻ, nhưng đo tính chất nghề nghiệp cùng tính cách của mỗi người nên suốt quá trình mọi người chỉ uống rượu tâm sự với nhau, vẫn chưa đến mức đánh bài hay hát karaoke, chỉ có vài người chạy sang phòng bên nhập sòng, còn trong phòng khách bên này chỉ có mùi rượu nồng nặc.
Văn Nhạc Tình cầm một chai Champagne, nghiêng đầu dựa lên vai của một người đàn ông trẻ tuổi, đôi má vì say mà đỏ ửng , cô mở to đôi mắt đong đầy men say lên rồi nói: “Đàn anh à, trước đây anh cứ nói em mãi, bảo rằng sớm muộn gì rồi cũng có ngày em sẽ từ bỏ. Nhưng em thấy từ năm mười sáu tuổi đến bây giờ, đã qua nhiều năm như thế rồi, chắc chắn có thể kiên trì lâu hơn lâu hơn nữa… Nhưng lần này hình như em thật sự muốn buông tay rồi…”