Dáng vẻ cẩn trọng và đầy kiên nhẫn của Phong Lăng khiến Lệ Nam Hành lại phải nhìn cô thêm hồi lâu.
“Chị ơi, ăn.” Bàn tay nhỏ bé của nhóc Mạc Mạc cứ cầm lấy một quả anh đào nhỏ ở trên chiếc bánh, rồi đưa đến bên miệng Phong Lăng.
Phong Lăng nhớ đứa nhóc này vừa mới bò từ dưới đất lên, nên tay không sạch sẽ, mà lúc này trong bàn tay dính đầy kem bánh đó đang cầm một trái anh đào. Cô cúi xuống nhìn cậu nhóc rồi lại nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười kia, bỗng mỉm cười, rồi cúi đầu ngậm lấy quả anh đào trên tay của cậu nhóc: “Được rồi, chị ăn rồi đấy. Em phải ngoan nhé. Nếu mẹ em đã giao em cho chị trông, vậy thì em phải ngoan ngoãn và nghe lời chị, biết chưa?”
“Dạ.” Bé Mạc Mạc ra sức gật đầu, khuôn mặt hiểu chuyện cùng với ánh mắt ngoan ngoãn, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu.
Phong Lăng lại xoa xoa đầu cậu nhóc. Đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, ngoảnh lại thì nhìn thấy Lệ Nam Hành đang nói chuyện với mấy nhân vật nổi tiếng ở gần đó.
Để Văn Nhạc Tình yên tâm, cô vẫn nên để đứa bé này ở chỗ Lệ Nam Hành.
Dù sao thì trước đây, Văn Nhạc Tình cũng giúp đỡ cô không ít.
...
Trước khi rời khỏi bữa tiệc chiêu đãi của Tổng Giám đốc E, ông Mike đã mời rất nhiều người nổi tiếng ở đây đến khu nghỉ dưỡng của ông ấy để nghỉ ngơi vào cuối tuần này. Mọi người đều đồng ý và đương nhiên cả Phong Lăng và Lệ Nam Hành cũng góp mặt.
Cũng bởi vì mối quan hệ giữa Phong Lăng và Lệ Nam Hành nên trong suốt bữa tiệc, Tổng Giám đốc E không dám lại gần cô một bước. Và chỉ cần ông ta xuất hiện trong phạm vi mười mét quanh Phong Lăng thì sẽ bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của vệ sĩ bên cạnh Lệ Nam Hành.
Còn Dư Tranh cứ mù mờ từ đầu tới cuối bữa tiệc.
Hôm nay, Tổng Giám đốc Lệ tới đây đâu phải để bàn chuyện hợp tác, anh chẳng để tâm chút nào cả.
Rõ ràng là đến để tiếp cận cô Phong mà...
Nếu biết trước Tổng Giám đốc Lệ đến đây để yêu đương thì anh ta đã chẳng đến đây để tăng ca cả buổi tối làm gì? Biết vậy thì anh ta đã về nhà ngủ một giấc, chứ chẳng thèm ở đây mà nhìn boss thồn thức ăn cho chó rồi!
Mặc dù đống thức ăn cho chó này là xuất phát từ một phía, còn cô Phong nhà người ta có vẻ như không thèm đáp lại, nhưng như vậy cũng quá đủ rồi. Dù sao thì ngày thường, ở trong công ty, Tổng Giám đốc Lệ là một người vô cùng lạnh lùng, khắc nghiệt, không ngờ khi đứng trước mặt cô Phong, anh lại tỏ ra dễ chịu như vậy. Trời ơi, trời ơi, trời ơi!
...
Phong Lăng tự lái xe rời khỏi căn biệt thự lưng chừng núi của Tổng Giám đốc E. Bé Mạc Mạc ngồi ở ghế phụ lái được cô thắt dây an toàn cho, đang ngủ rất ngon lành. Đôi má trắng mịn của cậu bé trông vô cùng dễ thương. Nhưng vì cậu nhóc quá nhỏ, nên dây an toàn kẹt đúng vị trí trên cổ cậu, sợ dây an toàn thít chặt vào cổ, nên cả đoạn đường Phong Lăng phải lái xe rất chậm.
Cùng lúc đó, chiếc SUV màu đen vẫn chạy song song với chiếc xe của cô với tốc độ rất chậm. Dư Tranh không biết Tổng Giám đốc Lệ định làm gì mà chỉ biết chạy theo xe của cô Phong theo yêu cầu của anh.
Sau khi xuống núi, Lệ Nam Hành mới nói: “Đi đến khách sạn Besiding, dẫn đường cho cô ấy.”
“Vâng.” Dư Tranh gật đầu, lúc này mới dám tăng tốc, lái xe vượt lên phía trước xe của Phong Lăng.
Phong Lăng ở phía sau thật sự đi theo xe của bọn họ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu nhóc đang ngủ say ở bên cạnh, chỉ sợ cậu bé có chỗ nào không thoải mái.
Khoảng cách từ ngọn núi này đến khách sạn Besiding khoảng hai mươi kilomet. Nhưng lúc này, đường sá ở Washingtion rất thoáng, không bị tắc xe, nên chỉ tầm hai mươi phút là đến nơi.
Phong Lăng dừng xe xong mới bế cậu nhóc ra ngoài. Mạc Mạc ăn rất no, mà ngủ cũng rất say, nghiêng đầu nằm im thin thít trong tay Phong Lăng, đến khi xuống xe cũng không tỉnh.
Khi Dư Tranh xuống xe mới biết Phong Lăng đưa đứa bé kia về, mà hơn nữa hình như Tổng Giám đốc Lệ cũng biết điều này nên anh ta chỉ đứng bên cạnh, cũng không dám hỏi nhiều. Có điều thấy đứa bé ngủ say như vậy, Dư Tranh vội cởϊ áσ khoác ra đắp lên cho cậu nhóc: “Cô Phong, khi trẻ nhỏ ngủ sợ nhất là bị trúng gió, cô lấy áo khoác của tôi đắp lên cho cậu nhóc đi.”
Phong Lăng nhận áo rồi nói tiếng cảm ơn, sau đó cô đưa mắt nhìn Lệ Nam Hành đã bước xuống xe từ lúc nào không hay.
Người đàn ông tiện tay đóng cửa xe, theo thói quen định lấy thuốc hút, nhưng vừa ngoảnh đầu lại đã gặp phải ánh mắt của Phong Lăng, bàn tay anh bỗng khựng lại, sau đó hờ hững ra hiệu cho Dư Tranh: “Đặt một phòng ở tầng cao nhất rồi sắp xếp mấy người qua đây để trông coi thằng bé, tìm thêm bảo mẫu để chăm sóc nữa.”
“Vâng, thưa Tổng Giám đốc.” Tuy không hiểu gì nhưng Dư Tranh cũng không dám tò mò, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng vào trong sắp xếp.
“Vào trong thôi.” Lệ Nam Hành nhìn Phong Lăng.
Phong Lăng không đáp lời, chỉ bế bé Mạc Mạc đi vào trong. Thấy cô ôm khư khư cậu bé như không nỡ buông tay, hàng lông mày lạnh lùng của Lệ Nam Hành khẽ động, anh đưa tay ra, định đỡ lấy cậu nhóc: “Đưa anh bế cho.”
Ai ngờ, không biết cậu nhóc tỉnh lại từ lúc nào, nghe thấy lời anh nói thì chẳng những không buông mà còn dùng hai cánh tay mập mạp ôm chặt lấy cổ Phong Lăng, nũng nịu trong vòng tay cô, cái miệng chúm chím nói: “Không muốn… em muốn chị bế cơ...”
Thấy Phong Lăng dù bị cậu nhóc kia ôm chặt lấy cổ mà vẫn bật cười, sắc mặt Lệ Nam Hành tối sầm lại: “Thằng nhóc này!”
Suốt quãng đường đi đến căn phòng mà Lệ Nam Hành đã cho người đặt trước, Phong Lăng vẫn luôn ôm chặt lấy Mạc Mạc. Không ngờ rằng một người lạnh lùng, ngang tàng như Lệ Nam Hành lại vô cùng cẩn thận gọi người sắp xếp một căn phòng dành cho trẻ con, bên trong có hai chiếc giường, một lớn một nhỏ, còn có chiếc cầu trượt nhỏ nhắn mà trẻ con thích chơi, trong góc phòng còn có mấy khối gỗ đầy màu sắc và một chú ngựa gỗ nhỏ xinh.
Phong Lăng đặt Mạc Mạc xuống, cậu nhóc phấn khích cứ chạy đi chạy lại trong phòng, tự mình chơi, nhưng vì còn nhỏ nên hoạt động có hơi khó khăn, có điều rõ ràng là Văn Nhạc Tình từng đưa cậu bé đi công viên chơi nên cậu bé biết mình chơi cái gì bằng cách nào, tự mình đi trượt vài lượt cầu trượt, rồi thích thú chạy tới ôm mấy khối gỗ không chịu buông.
Thấy đứa bé chơi vui vẻ, Phong Lăng cảm thấy bản thân không phụ lòng gửi gắm hiếm có này của Văn Nhạc Tình.
“Hài lòng chứ?” Lệ Nam Hành khoanh hai tay đứng dựa người vào cửa, lạnh lùng liếc nhìn dáng vẻ nhảy lung tung đầy hứng khởi khắp phòng của cậu nhóc.
Dư Tranh đứng bên cạnh nghe thấy lời này liền nghĩ: Đúng là Tổng Giám đốc Lệ có thể phá vỡ mọi tiền lệ vì cô Phong.
Rõ ràng Tổng Giám đốc Lệ rất ghét trẻ con, thậm chí anh còn không có kiên nhẫn dỗ dành bất kỳ đứa trẻ nào, vậy mà chỉ vì một câu nói của Phong Lăng, anh liền đón cậu nhóc này đến nơi ở của mình.
Phong Lăng quay đầu nhìn anh: “Ừm, hài lòng. Nếu như chỉ có em ở đây chơi cùng với thằng bé, anh không xuất hiện thì càng hài lòng hơn.”
Lệ Nam Hành hừ một tiếng: “Muốn qua cầu rút ván, em mơ đi!”