Lệ Nam Hành liếc vào trong lều chống đạn nhỏ nhất cạnh doanh trại, sau đó nói nhỏ chỉ để một mình A K có thể nghe thấy: “Tối nay, lúc đám Tam Bàn đi vào thôn xóm gần đây đổi thức ăn, đã tiện thể đổi hai vò rượu trong một nhà dân do chính họ ủ.”
“..” A K nhìn cái vật có hình thù giống vò rượu.
Hèn chi, đột nhiên lão đại lại bảo anh ta đi chuốc say Phong Lăng.
Xem ra lão đại đã có ý định này từ trước rồi nên mới cho phép Tam Bàn đi đổi rượu về, cũng có nghĩa là bây giờ chỉ còn thiếu một người như “người anh em tốt” có thể đi cụng ly với Phong Lăng thôi.
Mà người này có lẽ chính là anh ta rồi.
“Nhưng mà…” A K nhớ rõ ràng lần trước lão đại và Phong Lăng còn thân thiết ở trong rừng rậm: “Sao anh không tự đi uống với cô ấy?”
Lệ Nam Hành lạnh lùng liếc anh ta: “Cậu xem hôm nay cô ấy đã nhìn thẳng vào mặt tôi lần nào chưa?”
“,„” Đúng là chưa nhìn lần nào thật, nhưng mọi người đều đang bận rộn, lại không muốn đi ăn cẩu lương của lão đại và Phong Lăng, cho nên cũng không cố ý chủ động đi quan sát tình hình giữa hai người họ. Nhưng xét cho cùng, ngoài một lần lão đại và Phong Lăng làm chuyện mờ ám trong rừng bị họ bắt gặp ra, những lúc khác, Phong Lăng đều cùng ở một chỗ với các anh em, cũng không có tiếp xúc gì với lão đại cả.
A K còn định hỏi thêm một chút, nhưng Lệ Nam Hành đã nhìn anh ta với ánh mắt cảnh cáo: “Còn không mau đi đi?”
Phong Lăng đã đọc hết một lượt tất cả thông tin liên quan đến bố trí khu bom mìn và mọi tình huống chuẩn bị cho phương án ứng cứu trên máy tính. Cơ bản trong đầu cô đã có tính toán về tất cả mọi thứ xung quanh khu rừng rậm này.
Dù chưa đến mức nông nổi hành động ngay nhưng Phong Lăng thật sự không thể ngồi im được nữa. Hơn nữa, đội chi viện của cảnh sát Mỹ cứ chần chừ mãi không đến, lại càng khiến cơn giận trong lòng cô tăng lên. Nhưng có thế nào đi nữa, dù bây giờ cả người cô đang chất đầy sự bất mãn thì cũng không có chỗ để xả giận. Quả thật là Phong Lăng cũng đã từng nghĩ sẽ lên ra ngoài dò đường trước trong lúc mọi người không chú ý vào tối nay, nhưng cô biết nếu mình tùy tiện hành động, có lẽ sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho mọi người. Vì thế cô ngồi một mình ở đây, vừa băn khoăn tính toán lên kế hoạch làm sao để cứu người, lại vừa dùng cách này để gϊếŧ thời gian. Nếu không cô sẽ luôn nghĩ đến chuyện không biết bây giờ Quý Noãn đang bị hành hạ ở đâu, lòng cô còn nóng hơn cả khi bị nấu trên chảo lửa.
“Thôi, đừng ngồi buồn rầu một mình nữa.” Đột nhiên A K cầm hai cái bát đi tới, đặt trước mặt cô.
Lúc này ánh mắt của Phong Lăng mới rời khỏi màn hình máy tính, cô quay sang nhìn chiếc bát mà A K để ở đó. Đây đều là những chiếc bát mà Quý Noãn đã phải mặt dày mặt dạn đi mượn ở nhà dân trong thôn gần đây, dù nhìn qua trông chúng rất đơn sơ, nhưng khi được rửa thì lại rất sạch sẽ, mấy ngày nay mọi người đều dùng những chiếc bát này để ăn uống.
A K rót rượu vào trong hai cái bát: “Hôm nay, lúc nhóm lão đại bàn bạc kế hoạch cứu người, tôi có nghe họ nói dù phía cảnh sát Mỹ có chần chừ đến mấy đi chăng nữa, muộn nhất không quá trưa mai nhất định sẽ đến. Nếu bọn họ còn không đến, chúng ta sẽ tự vào cứu người luôn. Cô yên tâm đi, từ giờ đến trưa mai chỉ còn mười mấy tiếng nữa thôi, cố gắng nhẫn nhịn cho đến lúc đó đi. Nếu thật sự cô Mặc có xảy ra chuyện gì bất trắc, nếu đã xảy ra thì nó cũng đã xảy ra vào ngày hôm qua rồi. Nếu cô ấy vẫn có thể kiên trì đến bây giờ thì sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì. Tin tôi đi, cô ấy giống anh Mặc, đều có kỹ năng sinh tồn, biết nghĩ cách để tự bảo vệ chính mình. Cô đừng có suốt ngày bứt rứt không yên thế này nữa.”
Phong Lăng im lặng hồi lâu không nói gì, cô chỉ nhìn vào rượu trong bát, bần thần một lúc mới hờ hững hỏi: “Anh kiếm rượu ở đâu ra thế?”
“À, chiều nay đám Tam Bàn thèm rượu nên lúc đi đổi đồ ở trong thôn gần đây tiện thể đổi hai vò. Nhưng Tam Bàn với Lôi Bằng hơi xui xẻo, họ vốn định tối nay sẽ uống trộm, kết quả tối nay đến lượt hai người họ đi tuần tra. Nếu có việc thì chắc chắn không thể dính đến một giọt rượu nào, may thay tôi lại chẳng có việc gì, cho nên tôi được hời.”
A K vừa nói vừa cầm bát rượu đưa lên miệng uống thử một ngụm, sau đó hài lòng khen một tiếng: “Ngon lắm, đây là rượu do nhà dân ở đây ủ đấy, ngon hơn rượu mua ở ngoài nhiều. Hơn nữa nghe nói loại rượu này không dễ say đâu, chỉ cho đỡ thèm thôi, cô có muốn uống thử không?”
“Tôi có biết gì về rượu đâu, vốn dĩ tửu lượng lại rất kém, không cần phải đỡ thèm đâu, anh muốn uống thì uống một mình đi.” Phong Lăng không cụng bát.
Chẹp, thế này là không ổn rồi, nhiệm vụ mà lão đại tạm thời giao cho anh ta trong tối nay vẫn còn đang đè nặng trên vai đây này!
“Cô cứ thử đi, ngon lắm đấy.” A K vừa nói vừa cầm cái bát đó đưa đến miệng cô: “Không được thì uống ít thôi, dù không say, ít nhất cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.”
Phong Lăng không nhận, chỉ nói: “Tôi không sao, có uống hay không thì cũng vẫn không ngủ được.”
“Tinh thần của cô cứ căng thẳng mãi như thế này là không ổn đâu, có thế nào cũng phải nằm xuống mà nghỉ ngơi chứ.”
“Không sao.”
Thấy cách này không được, A K suy nghĩ một lát, đột nhiên cúi đầu ghé vào tai Phong Lãng thì thầm: “Rốt cuộc giữa cô và Lệ lão đại đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phong Lăng: “…”
Lúc nói câu này, A K cúi đầu nhìn vào cổ Phong Lăng, bên trên còn có một vết cắn mờ mờ: “Hôm nay tôi và Lâm Thành nhìn thấy cô và lão đại đang…”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Phong Lăng đã nhận lấy bát rượu trong tay anh ta, sau đó cúi đầu uống một ngụm.
Chỉ là cô không biết phải trả lời thế nào, cũng không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến Lệ Nam Hành, nhưng cô lại không biết phải tránh né hay vòng vo. Nếu cố tình đánh trống lảng thì gượng gạo quá, vậy chỉ bằng uống rượu để chặn họng mình luôn cho xong.
A K thấy vừa nhắc đến Lệ Nam Hành một cái là đột nhiên Phong Lăng uống ngay.
Anh ta vốn định trò chuyện với cô sâu hơn về chuyện tình cảm, để xem có thể khiến cô xúc động vì điều đó rồi uống mấy hớp rượu hay không nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ, mình vừa nhắc đến Lệ lão đại một cái là Phong Lăng đã uống luôn rồi.
Lúc này, lòng A K cũng thấy ngứa ngáy, mục đích vốn chỉ định chuốc say Phong Lăng, nhưng bây giờ anh ta thật sự thấy tò mò rốt cuộc giữa cô và lão đại đã có chuyện gì, điều quan trọng hơn nữa là… đã phát triển đến bước nào rồi?
Song hình như Phong Lăng đã bị rượu làm cay lưỡi, sau khi uống hai hớp, cô cố nhịn cảm giác cay nóng trong cổ họng nhưng lại không muốn nói gì, chỉ cúi đầu cau mày giống như đang uống một loại thuốc đắng gì đó, rồi uống thêm mấy hớp nữa.
Thấy cô chỉ uống rượu không nói gì, A K tiến sát lại cạnh cô hỏi: “Này, cô đừng nghĩ thế này là có thể kết thúc câu chuyện nhé. Phong Lăng, hai chúng ta cũng quen biết nhiêu năm rồi, ngày xưa cũng là nhờ có tôi, cô mới vào được căn cứ. Nếu giữa cô và lão đại thật sự có chuyện, tôi cũng được coi như có một nửa trách nhiệm mà, cô không được giấu tôi đâu đấy.”
Phong Lăng: “…” Cô đưa bát rượu mới uống được một nửa ra xa khỏi miệng mình, mắt vẫn nhìn chỗ rượu còn lại trong bát, cố nhịn cảm giác cay nóng trong cổ họng, khẽ hỏi: “Chẳng có gì phải giấu cả, anh muốn hỏi chuyện gì?”