Giọng điệu này của Phong Minh Châu nghe có vẻ không chân thành, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo những chuyện này với cô ta. Tần Thu nhìn cô ta một lúc, cảm nhận được sự tức giận và bất bình ngấm ngầm trong lòng cô ta, bà định nói gì đó, nhưng ông cụ Phong đang cầm xấp tài liệu trong tay lại nói: “Tại sao cháu gái út của chúng ta lại ở chỗ của Lệ Nam Hành? Con bé là một đứa con gái, sao có thể sống trong căn cứ XI? Thậm chí…”
Ông cụ chỉ vào tài liệu trong tay: “Con bé ở một nơi như căn cứ XI, mà lại có xấp tài liệu dày cộm như này? Một cô gái mà lại giành vị trí thứ nhất trong mọi cuộc khảo sát? Còn là một trong những tay súng bắn tỉa giỏi nhất được căn cứ XI công nhận, ở đây còn có…, còn có cái gì mà huấn luyện viên? Còn vô địch gì đó nữa… rốt cuộc con bé đã trải qua những chuyện gì vậy?”
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Phong Lăng, Tần Thu và mẹ mình đã suýt nhận ra cô vì gương mặt của cô, nhưng lúc đó vì cuộc sống, nên Phong Lăng vẫn cố gắng đóng giả làm con trai.
Tần Thu nhìn xấp tài liệu trong tay ông cụ Phong, điều bà từng suy đoán ngày trước bây giờ đã được xác định một trăm phần trăm. Lòng bà hiện tại cũng đang dậy sóng, giọng nói cất lên cũng như đang cố gắng đè nén sự xót xa: “Con bé đóng giả con trai, sống trong căn cứ XI. Con cũng cũng không rõ nó đã phải trải qua những chuyện gì nhưng có thể khiến một cô gái đang yên đang lành bắt buộc phải giả làm con trai, chứng tỏ trước khi vào căn cứ XI, cuộc sống của con bé không hề tốt.”
Phong Lăng trong bức ảnh khá xinh đẹp, nhưng vừa nghe nói ngày trước cô sống không hề tốt, nước mắt của bà cụ Phong lại tuôn rơi: “Sống không hề tốt là không tốt đến mức nào? Không được… bây giờ, mẹ phải đón con bé về ngay! Chị Mạch, chị mau đi thu dọn phòng ốc, chính là căn phòng ngủ lớn luôn để trống sát phòng chúng tôi, sau này đó sẽ là phòng của Phong Lăng. Chị mau đi quét đọn đi, tất cả đồ đạc đều thay mới hết, miễn là đồ mà con gái thích thì mua cả về bày trong phòng cho tôi. Tôi muốn đón con bé về, muốn đền bù tất cả mọi thứ đã nợ nó hai mươi năm nay. Cháu gái của tôi đã phải chịu quá nhiều tủi hờn, nhất định tôi phải đón nó về để nó được sống suиɠ sướиɠ!”
“Dạ vâng thưa cụ, tôi đi ngay ạ!” Dì Mạch, người giúp việc lâu năm của nhà họ Phong cũng xúc động gật đầu: “Nhất định tôi sẽ chuẩn bị hết tất cả những thứ mà có thể cô hai sẽ thích từ nhỏ đến lớn, để cô ấy về nhà là có thể cảm nhận được sự niềm nở của gia đình, để cô ấy tin là chúng ta thật sự thương yêu cô ấy.”
Nước mắt của bà cụ Phong rơi không ngừng, tay bà bấu vào tay của ông cụ Phong: “Ông à, tôi không chờ được nữa rồi, bây giờ tôi phải đi tìm con bé.”
“Đi, đi thôi, chúng ta cùng đi.” Ông cụ Phong gật đầu, những tài liệu đó được ông xếp gọn gàng trong tay như của quý, ông cụ đưa cho một người giúp việc khác ở bên cạnh, sau đó quay người định cùng vợ mình đi ra ngoài. Trông thấy thái độ lập tức muốn đón người về của hai ông bà cụ, Phong Minh Châu cắn môi, đứng sau bàn trà không lên tiếng.
Tần Thu cũng muốn đón Phong Lăng về nhưng bà nhớ hình như lúc đó Phong Lăng đã đoán ra điều gì đó, có điều cô vẫn không nói thẳng ra. Hơn nữa, trông cô có vẻ như không thích ứng với việc nói chuyện trước mặt người lớn cho lắm. Nếu người nhà họ Phong cứ thế tùy ý đến căn cứ XI đón cô đi, chưa nói đến chuyện trong căn cứ XI có rất nhiều quy tắc, không biết họ có dễ để cô đi không. Chỉ nói đến riêng Phong Lăng thôi, cô có đồng ý cùng đi với họ hay không, cũng chưa biết thế nào được.
“Khoan đã!” Tần Thu đứng dậy nói: “Ba mẹ, bây giờ đã muộn lắm rồi! Dù ba mẹ muốn đi đón con bé về, cũng phải có một kế hoạch cụ thể. Đứa trẻ này đã rời xa chúng ta gần hai mươi mốt năm rồi, đột nhiên có một gia đình chạy đến trước mặt nó nói rằng chúng ta là ông bà nội của con, là mẹ của con. Bất kể là ai cũng sẽ không thể thích ứng và chấp nhận ngay được, con thấy chúng ta đừng nên khiến con bé hoảng hốt…”
“Đúng, đúng, con nói có lý!” Ông cụ Phong cũng gật đầu, nhìn sắc trời bên ngoài: “Đúng là đã khuya lắm rồi, bây giờ chúng ta đến đó, cháu gái sợ thì phải làm sao. Nhưng hiện giờ, ba mẹ cũng chẳng thể ngủ nổi, số… Số điện thoại của con bé bao nhiêu? Con có thể gọi cho con bé được không? Để chúng ta nghe… nghe giọng nói của con bé trước cũng được.”
Tần Thu lắc đầu.
Phong Lăng là một người rất thận trọng, hơn nữa cô còn có thói quen duy trì khoảng cách nhất định với mọi người. Bà đã từng gặp cô mấy lần, cũng không còn coi là xa lạ nữa, nhưng Phong Lăng chưa bao giờ cho bà số điện thoại của cô, dù lần đó Tần Thu đã nói cho Phong Lăng biết số điện thoại
của mình. Khi ấy, Phong Lăng cũng chỉ ngồi im, mỉm cười hờ hững, không hề có ý định ghi lại.
Cô không muốn nhớ, cũng không muốn có liên lạc riêng tư gì, rõ ràng tính cách của cô rất hờ hững.
Cô không biết được đứa nhỏ này đã phải trải qua những chuyện gì khi còn nhỏ, nhưng nhìn tính khó gần này của cô, bà cũng có thể đoán ra, chắc chắn tuổi thơ ấu của cô cũng không yên bình vui vẻ gì.
Tâm lý đề phòng của cô quá lớn.
“Thế thì gọi cho trụ sở căn cứ bọn họ đi, ba có số điện thoại của trụ sở căn cứ đây.” Dứt lời, ông cụ Phong quay người định đi gọi điện thoại.
Mọi người của nhà họ Phong vừa nghe thấy thế, đã đều vô thức vội vàng xúm lại, muốn nghe giọng nói của cô Hai “đã chết” hơn hai mươi năm qua. Tần Thu cũng đứng dậy đi tới, sao bà lại không muốn gặp, không nhớ thương Phong Lăng cho được? Bà chỉ sợ đứa trẻ đó sẽ từ chối, dù bà đã nhớ cô đến mức sắp phát điên rồi.
Trông thấy tất cả mọi người đều xúm về phía ông cụ Phong, chẳng qua chỉ muốn nghe thấy giọng nói qua điện thoại.
Hai bàn tay buông thõng bên người của Phong Minh Châu siết chặt thành nắm đấm, cô ta lạnh lùng nhìn họ.
Điện thoại đã kết nối, đầu tiên ông cụ Phong nín thở, cố gắng giữ tỉnh táo khách sáo hỏi thăm vài câu. Sau khi chào hỏi với A Phong đang nghe máy xong, ông mới dần hỏi một ít chuyện liên quan đến Phong Lăng.
A Phong ở đầu dây bên kia đang không hiểu tại sao ông cụ Phong lại hỏi chuyện của Phong Lãng, đương nhiên anh ta không thể nói nhiều với người ngoài, nên chỉ có thể trả lời qua quýt một câu: “Gần đây, Phong Lăng không ở trong căn cứ thưa ông!”
Nghe thấy câu nói này, bà cụ Phong ở bên cạnh lập tức sốt sắng hẳn lên, bà cụ nhỏ giọng hỏi: “Cháu gái tôi không có ở đó ư?”
Dù bà cụ đã đè thấp giọng nói, nhưng A Phong cũng vẫn nghe thấy rõ ràng.
Cháu gái?
Cháu gái nhà họ Phong?
Ai? Phong Lăng sao?
Những suy nghĩ mãi không thể lý giải rõ ràng nào đó trong đầu A Phong lập tức liên kết hoàn chỉnh lại với nhau.
Lệ lão đại và Phong Lăng…
Thì ra chuyện là như vậy?
Phong Lăng tự nhận là trẻ mồ côi, bối cảnh của cô cũng sạch sẽ đến mức chẳng có tài liệu gì? Ngày xưa, chuyện Lệ lão đại cưới di vật, anh ta không biết, gần đây tình cờ nghe được vài tin đồn mới biết nhà họ Phong còn một cô con gái nữa.
Không lẽ, người con gái đó chính là Phong Lăng?
Tiếp tục lại nghe thấy cuộc đối thoại của ông bà cụ Phong, A Phong cơ bản đã xác định được mối quan hệ này rốt cuộc là thế nào.
Dù anh ta không biết bây giờ Phong Lăng đang ở đâu, nhưng dựa vào định vị thỉnh thoảng hiện thị trên điện thoại của Lệ lão đại dạo gần đây, họ có thể thấy là hai người đang ở gần bãi biển Malibu. Gần đó có một khu rừng hoang dã, có rất ít người đến. Nhưng Lệ lão đại đã dừng chân ở đó rất lâu rồi, đủ để chứng tỏ Phong Lăng cũng đang ở đó.