Nhìn cô gái đang nằm trên giường, lại nhìn phong cảnh dưới khóa kéo áo ngoài của cô, yết hầu của Lệ Nam Hành khẽ chuyển động, anh vốn muốn giúp cô cởϊ áσ thể thao bên ngoài ra, nhưng chợt phát hiện Phong Lăng như vậy khiến bản thân không thể nào khống chế được chính mình. Anh khựng lại một lúc, kéo chăn đắp lên người cô, rút điếu thuốc từ trong túi ra, quay người, đi thằng đến trước cửa sổ châm thuốc, làn khói mờ mờ ảo ảo.
Người ta đều nói là hút thuốc có thể phân tán sự chú ý, có thể khiến con người ta tỉnh táo nhưng đầu óc anh không ngừng mường tượng lại hình ảnh của Phong Lăng từ năm mười ba tuổi đến giờ. Từng hình ảnh như hiện rõ trước mặt anh. Bao gồm cả vẻ mặt lạnh lùng của cô khi nói ra những lời tuyệt tình kia chín tháng trước. Anh thật sự không nghĩ rằng mình sẽ lại liên quan gì đến cô nữa. Nhưng chỉ cần cô gái này xuất hiện trong căn cứ XI, Lệ Nam Hành lại phát hiện bản thân đã đứng trong vũng lầy viết đầy tên cô từ lâu, muôn kiếp cũng không thể trèo lên nổi.
Phong Lăng ngửi thấy mùi khói thuốc, không quá nồng nhưng cô vẫn cảnh giác cố mở mắt ra theo bản năng, có điều lúc mở mắt, cô vẫn còn cảm giác choáng váng vì say. Phong Lăng không nhìn rõ chiếc đèn kiểu châu Âu trên trần nhà, chỉ có thể nhìn thấy có đèn đang sáng, cũng không biết giờ là ngày hay đêm, hiện giờ, rốt cuộc cô đang ở đâu. Ngay cả chuyện ngồi máy bay đến Hà Thành trước đó, dường như cô cũng không nhớ rõ nhưng Phong Lăng mơ hồ nhìn ánh sáng hơi chói mắt của bóng đèn, một lúc sau, vì muốn đi vệ sinh, cô đấu tranh để ngồi dậy.
Phong Lăng nắm cạnh giường, lảo đảo đứng dậy, không biết nhà vệ sinh ở đâu nhưng cô vẫn dựa vào bản năng để đi vài bước, nhìn sang vách ngăn bên kia không có đèn sáng liền loạng choạng đi tới. Cô mò mẫm tìm kiếm trên tường, hình như là công tắc đèn, ngón tay ấn xuống, quả nhiên đèn bên trong sáng lên, bồn cầu và buồng tắm được tách biệt bằng cửa thủy tinh, cô mở cửa buồng có bồn cầu rồi chui vào ngay.
Lệ Nam Hành nghe thấy tiếng động, quay đầu liền nhìn thấy người con gái kia đã tỉnh, thế này là uống nhiều rượu vào đến giờ mới biết buồn đi vệ sinh đây hả.
Nhưng mà Phong Lăng đứng bên cạnh bồn cầu mãi không cởi được quần ra, loại quần thể thao này phía trước đều có dây dải rút, rõ ràng cô nhớ mỗi lần thắt đều không chặt làm sao giờ cô cởi mãi không được.
Phòng tắm và phòng vệ sinh của khách sạn này là thủy tỉnh nửa trong suốt, ở bên ngoài vẫn còn một cửa có thể mở ra bất cứ lúc nào, bây giờ cửa này không bị đóng lại, cho nên mọi hành động cô làm bên trong đều lọt vào trong tầm mắt của người đàn ông.
Thấy cô ở bên cạnh bồn cầu, tay đặt ở bụng mãi mà vẫn không thể thuận lợi đi vệ sinh được, Lệ Nam Hành thấy vậy liền đi đến.
Phong Lăng còn đang chiến đấu cùng với dây rút càng tháo càng chặt của mình, đột nhiên lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân, cô bỗng cảm thấy một cảm giác ngột ngạt vô hình ập đến sau lưng mình, Phong Lăng chợt quay đầu lại, đôi mát mơ màng vì men say đối mặt với hình dáng của người đàn ông cao to đứng ở trước cửa.
Vừa nhìn thấy mặt Lệ Nam Hành, Phong Lăng cho rằng mình vẫn đang ở thời điểm giả trai ở trong căn cứ XI, cô hơi mơ màng, vừa kéo dây quần đang dần thành nút chết vừa nói: “Lão đại, dây quần của tôi không cởi được.”
Nghe thấy lời Phong Lăng nói, lại nhìn ánh mắt vẫn chưa tỉnh táo của cô, anh thản nhiên nhướng mày: “Thì sao?”
“Anh, anh giúp tôi.” Phong Lăng vừa nói vừa loạng choạng quay người lại, đứng trước mặt Lệ Nam Hành, trên mặt mang biểu cảm lơ ngơ lại giống như không hiểu tình hình mà tới gần anh, đôi tay mảnh mai trắng trẻo giơ hai đầu của dây quần lên đưa cho anh: “Hình như, hình như… bị thắt… thành nút chết rồi… Tôi không cởi ra được, không kéo quần xuống được… Tôi… tôi muốn đi vệ sinh… buồn lắm rồi…”
Khi nói chuyện lưỡi Phong Lăng vẫn líu lại.
Không phải cô chưa từng say.
Nhưng lần này, để có thể yên ổn trên máy bay, cô thật sự đã uống quá nhiều, tác dụng của loại rượu vang đó không phải bình thường, lần này cô thật sự say đến cực hạn rồi. Lệ Nam Hành nhìn cô gái trước mắt say đến mức không biết tình hình xung quanh, lại liếc nhìn hai sợi dây quần do chính tay cô thắt nút.
Giúp cô cởi nút, cởϊ qυầи?
Anh tháo hay không tháo đây? Cởi hay không cởi đây?
Phong Lăng thấy Lệ Nam Hành không nhúc nhích, lập tức dùng sức kéo đai quần bị thát rất chặt xuống: “Không được, tôi thật sự không nhịn nổi nữa, lão đại có cây kéo ở đây không? Không tháo được thì cắt đi vậy!”
Lệ Nam Hành mím môi không nói, nhìn biểu cảm nóng lòng muốn đi vệ sinh của Phong Lăng, cuối cùng vẫn đưa tay ấn vai cô xuống, nhẹ nhàng nói: “Đứng yên, đừng động đậy.”
“Vâng.” Phong Lăng ngây ra rồi lập tức đứng yên, lại mở to đôi mắt say khướt nhìn xuống ngón tay thon dài, rắn chắc của người đàn ông đang tháo nút thắt dây quần thể thao của mình.
Vốn dĩ cái nút này căn bản không phải bị buộc thành nút chết, là vừa nãy cô kéo linh tinh, cộng thêm vì cô hơi cuống, thắt chặt quá nên mới thành nút chết.
Lệ Nam Hành kiên nhẫn tháo ra giúp cô, lúc tháo được rồi thì liếc nhìn vẻ mặt vẫn chưa tỉnh của cô.
“Cảm ơn lão đại.” Quần có thể cởi được rồi, lưỡi của Phong Lăng vẫn líu lại như cũ, cô loạng choạng rồi lại quay thẳng người vào trong nhà vệ sinh lần nữa, đóng cửa chuẩn bị ngồi xuống bồn cầu rồi lại bỗng nhiên dừng lại, trong tiềm thức cảm thấy Lệ lão đại vẫn ở đây nếu bản thân ngồi xuống đi vệ sinh thì không phải bại lộ rồi sao? Vì thế, Phong Lăng lập tức đứng trước bồn cầu, tư thế giống như đi vệ sinh đứng, cứ đứng như vậy rất lâu.
Lệ Nam Hành cũng không phải người xấu xa đến mức cô đi vệ sinh cũng muốn xem, khi quay người chuẩn bị ra ngoài, anh lại cảm thấy không ổn lắm, từ ảnh phản chiếu ở ngoài cửa, anh nhìn thấy cô hình như đang đứng.
Anh đột nhiên đảo mắt liền nhìn thấy tư thế đứng đi vệ sinh đó của Phong Lăng, mí mắt bỗng nhiên giật một cái, anh nhìn cô rất lâu mà thấy cô vẫn chưa làm động tác nào khác, lập tức kéo cánh cửa kính nửa trong suốt phía sau cô, thấy cô đang cầm quần vẫn chưa cởi xuống, nhăn mày hỏi: “Không phải muốn đi vệ sinh sao? Em đang làm gì vậy?”
Hai tay Phong Lăng túm lấy cạp quần, quay đầu liếc nhìn anh một cái với vẻ khó xử: “Lão đại, anh biết tại sao mỗi khi đi vệ sinh tôi đều phải trốn các anh không…?”
Lệ Nam Hành cau mày: “Tại sao?”
Phong Lãng ho một tiếng, vừa nhịn tiểu vừa nói: “Bởi vì tôi tự ti, bởi vì cái đó của tôi không được to như các anh, cho nên mỗi lần tôi đi vệ sinh đều đi một mình, cho nên lão đại, bây giờ tôi đi vệ sinh, anh có thể ra ngoài đừng đứng bên cạnh xem được không?”
Lệ Nam Hành nhíu mày, xem ra sau khi uống nhiều rượu, người này đã đảo lộn hết thời gian rồi, vẫn cho rằng mình là Phong Lăng lúc còn giả trai trong căn cứ. Thấy vẻ khó chịu vì nhịn tiểu cùng ngón tay nắm chặt đai quần của Phong Lăng, người đàn ông bỗng nhiên cười khẩy rồi dựa vào cửa nhà vệ sinh: “Nhỏ cỡ nào? Lấy ra cho tôi xem thử?”