Buổi tối, có lẽ chuyện bên căn cứ không giải quyết nhanh được nên Lệ Nam Hành không quay lại bệnh viện.
Sau khi mua cơm giúp Quý Noãn và anh Mặc xong, Phong Lăng ngồi một mình trong phòng nghỉ của bệnh viện.
Trong điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc, cô mở ra xem thì là người bên Boston gửi tới.
Từ sau khi rời khỏi Boston, cô chưa hề liên lạc với người bên võ quán. Không phải cô đối xử với người khác quá lạnh nhạt mà là cô vẫn luôn như vậy, rời đi thì cũng đã rời đi rồi. Cô chưa từng quá đề cao bản thân, cô không thấy mình tốt chỗ nào, cũng không nghĩ rằng mình sẽ được người khác nhớ đến.
Huấn luyện viên trưởng nhắn tin hỏi cô gần đây thế nào, sao không có chút tin tức nào hết. Ngày thường, ông chủ gửi tin nhắn cho cô, cô cũng không trả lời, cho dù trả lời cũng chỉ là nhắn qua loa một câu “Vẫn ổn”.
Còn Trần Bắc Khuynh gọi điện thoại cho cô mấy lần nhưng cô không bắt máy, sau đó anh ta lập tức đổi thành gửi tin nhắn cho cô.
Tính ra, gần như cứ cách hai ba ngày Trần Bắc Khuynh lại gửi một tin cho cô, cũng không quá làm phiền, anh ta không nói nhiều, chỉ hỏi gần đây cô thế nào, nếu có thời gian thì anh ta sẽ đến Los Angeles gặp cô.
Nhìn thấy những tin nhắn mà họ gửi tới, cô lại nhớ lại tất cả mọi thứ mà Lệ Nam Hành đã làm với mình trong những năm qua.
Có lẽ vì vừa tận mắt nhìn thấy tình cảm sâu đậm cảm động lòng người của anh Mặc và cô Mặc ở Campuchia, cũng có lẽ bởi vì sau khi tận mắt nhìn thấy người quen trải qua kiếp nạn sống chết rồi biết quý trọng nhau, nên cô đột nhiên nhớ lại thái độ đối nhân xử thế từ trước đến nay của mình. Có lẽ cô không cần phải giấu mình trong lớp vỏ bảo vệ to lớn nữa, cũng đã đến lúc cô nên trân trọng những người đối xử tốt với mình, nên thử đón nhận những ý tốt thay vì đối xử cẩn thận dè đặt, như vậy sẽ làm tăng thêm khoảng cách.
Phong Lăng cầm lấy cái gối trên giường rồi ôm vào lòng, chuẩn bị gọi điện cho người bên Boston, sẵn tiện hẹn lúc nào đó sau này sẽ quay về tụ tập với họ. Dù sao cũng từng sinh sống và làm việc với nhau hơn một năm, hơn nữa ở bên đấy cô còn có một căn chung cư mới vẫn chưa ở, sớm muộn cũng phải thường xuyên qua đó. Tóm lại là bạn bè bên đó không phải nói bỏ là bỏ được.
Lúc ngón tay cô lướt trên màn hình, tìm số của họ trong danh bạ thì điện thoại đột nhiên rung lên một cái.
Lệ Nam Hành gửi cho cô một tin nhắn.
Cô ôm gối, trượt mở tin nhắn.
Lệ Nam Hành: “Việc trong căn cứ hơi nhiều, lát nữa anh còn phải quay về nhà họ Lệ một chuyến, sáng mai đến văn phòng căn cứ quân sự LosAngeles, chắc sớm nhất cũng phải chiều mai anh mới về bệnh viện được.”
Sau đó, anh lại gửi tới một tin nữa.
Lệ Nam Hành: “Sau chuyện của sĩ quan chỉ huy trước kia, quân đội không dám động đến chúng ta nữa, lần này lại liều lĩnh mượn chuyện của Campuchia để gây sự, vừa hay, việc nên giải quyết thì cũng phải giải quyết cho xong, có người nào em thấy ngứa mắt không? Nói tên đi, anh giúp em trừng trị luôn thể.”
Phong Lăng nhìn hai tin nhắn mà người đàn ông gửi tới, rồi trả lời lại ngay.
Phong Lăng: “Không có ai làm em thấy ngứa mắt cả, anh chú ý an toàn đấy.”
Lệ Nam Hành: “Sao thế? Ban ngày không phải còn nói là nợ anh sao, sao mới chỉ mấy tiếng đồng hồ đã lại lạnh nhạt với anh nữa rồi?”
Phong Lăng: “Không, em và người của quân đội chưa từng qua lại gì với nhau, chuyện của sĩ quan chỉ huy trước kia đã qua lâu như vậy, nếu người đó có đầu thai thì đoán chừng cũng đã biết đi mua nước tương rồi, em không để ý những người đó cho lắm.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô ngẫm nghĩ chút, lại tiếp tục gửi một tin nữa: “Chiều mai khoảng mấy giờ anh về?”
Lệ Nam Hành: “Khó nói đấy, em nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện thì tìm A K. Tối anh về nhà họ Lệ, lái xe ngang qua bệnh viện mà nhìn thấy đèn trong phòng em còn sáng thì anh sẽ không về nhà họ Lệ nữa mà lên tìm em luôn.”
Phong Lăng: “Chắc chắn em sẽ ngủ sớm, anh đừng vì em mà làm lỡ việc quan trọng.”
Lệ Nam Hành: “Em mới là việc quan trọng.”
Phong Lăng: …
Cô dừng lại một chút: “Chiều mai về rồi nói tiếp, anh bận gì thì bận đi.”
Lệ Nam Hành: “Không sao, anh vẫn đang nhây với mấy tên khốn trong quân đội ở căn cứ, vừa ngồi vừa uống trà. Gạt mấy tên đó sang một bên đi, bây giờ anh không bận chuyện gì cả.”
Lệ Nam Hành: “Em muốn ngủ sớm để nghỉ ngơi lấy sức đền bù cho anh hả?”
Lệ Nam Hành: “Em cũng biết là em nợ anh lâu rồi. Lần ở thành phố T, chuyện cũng đã phát triển đến mức đó, hai lần liên tục đều là anh nhào vào em, bây giờ em muốn chủ động một lần hả?”
Phong Lăng: …
Cô bực bội gửi tin nhắn: “Đổi đề tài đi.”
Lệ Nam Hành: “Bây giờ, trong đầu anh đều là chuyện hôm nay muốn đi khách sạn, em nghĩ anh có thể đổi đề tài không?”
Phong Lăng không trả lời lại.
Một lúc sau, Lệ Nam Hành gửi tin nhắn tới: “Nhớ anh rồi?”
Về chuyện đi khách sạn gì đó, cô không biết phải trả lời thế nào, cũng ngại trả lời. Thế nhưng với câu hỏi này, cô cầm điện thoại nhìn khoảng năm phút đồng hồ, sau đó trả lời.
Phong Lăng: “Ừm…”
Thế này xem như cô đã thật sự chịu thừa nhận tình cảm của mình rồi.
Cho dù là phát triển theo tuần tự, cũng không thể luôn đứng ở phía bị động đúng không?
Cô cũng muốn học cách trân trọng.
Lệ Nam Hành: “Thôi, anh không về nhà họ Lệ nữa, em ngủ trước đi, buổi tối anh về bệnh viện thấy em tỉnh rồi thì sang chỗ em, chưa tỉnh thì anh sang chỗ Mặc Cảnh Thâm.”
Phong Lăng: “Anh bận việc của anh đi, em sẽ ngủ mà, anh không cần tới bệnh viện đâu.”
Lệ Nam Hành: “Không chịu, anh nhớ em, về nhà họ Lệ cũng không ngủ được.”
Anh thật sự rất thẳng thắn…
Phong Lăng không kiềm nén được ý cười trên khuôn mặt: “Chắc chắn ông Lệ có chuyện quan trọng gì đó muốn tìm anh, nếu không anh cũng sẽ không đồng ý quay về, ngày mai tới cũng không muộn mà.”
Lệ Nam Hành: “Vậy em ngủ sớm đi, cho phép em nhớ anh đó.”
Phong Lăng: “Được.”
Lệ Nam Hành: “Nhớ lời em đã nói hôm nay đấy, em còn nợ anh.”
Phong Lăng: “Em ngủ đây!”
Phong Lăng đặt điện thoại xuống, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào.
Tất nhiên cô hi vọng Lệ Nam Hành quay về ngay, nhưng phía căn cứ và nhà họ Lệ còn cần anh qua đó, cũng chỉ đợi một ngày thôi, không sao cả. Cô ném điện thoại lên giường, cầm quần áo và đồ dùng để thay rồi đến phòng tắm công cộng ở tầng này của bệnh viện để tắm giặt. Tầng này đều là phòng bệnh VIP cao cấp, nhưng đầy ắp người. Hai phòng bệnh VIP điều kiện tốt có nhà vệ sinh riêng còn lại, chỉ để anh Mặc đang bị thương nặng và cô Mặc ở. Phong Lăng không bị thương gì, chỉ cần ở đây để trông nom thôi, phòng của cô đã là nơi có điều kiện tốt nhất trong đa số các phòng rồi. Chỉ là không có phòng tắm riêng, cần ra ngoài tắm giặt.
May mà bệnh viện này có điều kiện tốt, hoàn cảnh tốt, phương diện vệ sinh cũng rất tốt. Bây giờ trong phòng tắm công cộng đang không có người, sau khi cô tắm xong thì sang chỗ Quý Noãn, nói chuyện với Quý Noãn một lát rồi quay về phòng ngủ.
Nói là ngủ, nhưng sau khi nằm xuống cô vẫn cầm điện thoại lên xem mấy lần.
Lệ Nam Hành không gửi tin nhắn tới nữa, cô ôm điện thoại rồi xem lại đoạn đối thoại trước đó của hai người hết lần này đến lần khác.
Đến khi cô nhận ra mình đã xem đoạn hội thoại này quá lâu và quá nhiều lần rồi thì mới tắt màn hình điện thoại. Trong bóng tối, cô mở mắt, kề sát di động vào ngực.
Đây chính là… cảm giác đang yêu nhỉ…