Ban đầu, Thời Niệm Ca còn tưởng mình nhìn nhầm, cô nhìn lại cho chắc vẫn là tin nhắn ấy, lập tức bật dậy.
“Hả, sao thế?” Hác Tu Xã ngồi bên cạnh đang định nói chuyện với cô, bị hành động đột ngột này thiếu chút nữa ném luôn dĩa trái cây, nhanh chóng giữ lại, sau đó kinh ngạc nhìn cô bạn.
“Mình ra ngoài một chút.” Thời Niệm Ca không giải thích nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, bỏ lại những khuôn mặt khó hiểu ngơ ngác ngồi trong KTV.
Kim Tuyết và cô bạn khi nãy vẫn ngồi đó, trông thấy Thời Niệm Ca như người mất hồn, lại thấy cô bỏ đi, lập tức cao giọng như hát: “Thật sự cho rằng mình có khả năng muốn gì được nấy chắc? Bọn mình nghĩ chắc để ý Tần Thần lâu rồi, còn ngồi bên cạnh Tần Thần nữa, nếu không phải Tần Thần lười so đo với cậu ta, không chừng đã đuổi cậu ta ngồi chỗ khác lâu rồi, đúng là ảo tưởng có cảm giác tồn tại bên cạnh cậu ấy mà.”
Sau khi cô bạn nói xong câu này, những cô bạn khác thầm yêu mến Tần Tư Đình nhưng trước nay không dám bộc lộ ra bên ngoài chỉ im thin thít, không nói thêm vào, ngồi xem trò vui thôi.
Triệu Tiểu Thanh nhíu mày lại: “Kim Tuyết, cậu nói chuyện phải biết suy nghĩ chứ.”
“Mình đã nói gì đâu, đúng rồi, Triệu Tiểu Thanh bình thường cậu ngồi sau lưng Thời Niệm Ca và Tần Thần, dạo này, Thời Niệm Ca liên tục giả vờ ngây thơ đáng yêu trước mặt Tần Thần đúng không? Cậu cũng cảm thấy buồn nôn đúng không?” Kim Tuyết khoanh tay ngồi trên sô pha, khinh thường hừ một tiếng.
“Không hề, mình chỉ thấy Tần Thần đối xử với Niệm Niệm rất tốt.” Triểu Tiểu Thanh không muốn mọi người vì chuyện này mà không thoải mái, nhưng kiểu người này giống như vì Thời Niệm Ca ngồi cạnh Tần Tư Đình nên có thái độ thù ghét, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp gặp một người bạn có điều kiện tốt như vậy, bất kể là gia đình hay là tính nết, vô cùng hiếm gặp.
“Hứ, cậu đừng có nói giúp cậu ta, có phải cậu đi theo cậu ta lâu quá, cậu ta mời cậu ăn cơm tặng quà cho cậu, cậu cứ thế ôm chân người ta không?” Kim Tuyết liếc cô.
Thoáng chốc nét mặt Triệu Tiểu Thanh sa sầm lại, chưa kịp nói thêm, Hác Tu Xã ngồi bên cạnh đặt dĩa trái cây xuống, lớn tiếng: “Cô bạn này. Mẹ nó, nói năng cho đàng hoàng vào.”
Kim Tuyết lại nhìn quà chất đống bên cạnh, đầu tiên cảm thấy bình thường, sau đó lại giễu một câu: “Đúng rồi, thiên kim bạc tỉ nhà họ Thời, tặng quà cho bạn thân nhất mà chỉ hơn một trăm đồng, giá trị tình bạn của hai người cũng khiến người khác nghi ngờ đấy, hơn một trăm đồng cũng chỉ là tiền tiêu vặt của bọn mình, đối với cậu ta mà nói, cũng như cho ăn xin thôi nhỉ?”
Bình thường Thời Niệm Ca đối xử với họ thế nào, Hác Tu Xã và Triệu Tiểu Thanh là người rõ nhất.
Hác Tu xã đứng lên nói, Triệu Tiểu Thanh vội thò tay kéo cậu ta: “Đừng nói nữa, Niệm Niệm không phải con người tiền bạc, chính cậu ấy cũng bảo không cần tất cả mọi người phải yêu mến cậu ấy, nên có chuyện gì trong lòng tụi mình tự hiểu là được, hôm nay sinh nhật của mình, mọi người giữ hòa khí một chút.”
“Ừ.” Hác Tu Xã nhịn, lại ngồi xuống, cầm dĩa trái cây lên lần nữa, nhưng rõ ràng sắc mặt không tốt chút nào.
Kim Tuyết bọn họ cứ thích nói này nói nọ, để giữ thể diện, trông thấy bầu không khí trầm xuống, không dám nói năng lung tung nữa, một lát sau Kim Tuyết đứng dậy nói: “Được rồi, để không ảnh hưởng đến tình cảm giữa mình và Triệu Tiểu Thanh, không phải Thời Niệm Ca cũng đi rồi sao? Dù sao thì mình cũng không thân với cậu ta, đi thì cứ đi, lại đây, chúng ta cùng hát.”
Hác Tu Xã không thèm để ý bọn họ, cắn một miếng dưa hấu, sau đó liếc Triệu Tiểu Thanh một cái, ra hiệu rằng cậu đang mắng cô bạn này sao vô ý thế.
Triệu Tiểu Thanh cũng không ngờ chỉ đến KTV thôi mà lại phát sinh nhiều chuyện như thế, bình thường Niệm Niệm ít giao lưu với nữ sinh khác, hiện tại mọi người đều rất bận rộn, Thời Niệm Ca lại đột nhiên nhảy lớp, cũng chỉ quen vài ba người, lại phải ôn tập rất nhiều không có thời gian tham gia các hoạt động bạn bè, với mấy người như Kim Tuyết này cũng chỉ là mối quan hệ bạn cùng lớp, chưa từng nói chuyện.
Không ngờ gặp nhau ở KTV này lại có nhiều câu vô nghĩa như vậy lọt vào tai Thời Niệm Ca, thật quá đáng mà.
Trông thấy Kim Tuyết và mấy cô bạn hát, Triệu Tiểu Thanh chọn bài, xoay người ngồi xuống bên cạnh Hác Tu Xã, xiên một quả nhỏ trên đĩa cậu bạn đang cầm, vừa ăn vừa nói: “Mình thấy họ suy nghĩ nhiều rồi, kiểu người như Tần Thần, cả trường mình, dường như chỉ có Niệm Niệm mới xứng đôi với cậu ấy, hơn nữa Tần Thần đối xử với Niệm Niệm rất tốt.”
Hác Tu Xã hừ lạnh: “Chuyện người khác mình không quan tâm, dù sao thì cậu cũng nên tránh xa mấy người nhiều chuyện này đi, bình thường cậu ăn nói điềm tĩnh cũng đâu có ba hoa này nọ, đừng có mà học thói xấu của người khác.”
Thoạt đầu Triệu Tiểu Thanh bất ngờ một chút, sau đó lại ngạc nhiên liếc cậu bạn, Hác Tu Xã không giải thích, tiếp tục ăn dưa hấu.
Thời Niệm Ca ra khỏi KTV, hơn nữa phải bình ổn tâm trạng lúc này.
Nhưng làm sao mà bình ổn được bây giờ, cả ngày hôm nay Tần Tư Đình không đến trường, bây giờ anh lại đột nhiên đến KTV.
Với mối quan hệ của anh với các bạn học khác, chưa từng nghe nói anh tham gia vào các hoạt động khác ngoài trường học, cũng chưa từng thấy anh xuất hiện ở tiệc sinh nhật người khác.
Nhưng tối nay anh lại bất ngờ đến KTV.
Cô chạy ra khỏi KTV, trông thấy bóng lưng cao lớn của anh trước cửa KTV, cao lớn vững chãi, Thời Niệm Ca bật cười, bất chấp trái tim đang đập loạn xạ, chạy đến gọi anh: “Tần Thần!”
Tần Tư Đình nghe thấy, quay người lại nhìn cô một cái, đầu tiên là vẻ mặt, sau đó là dáng vẻ cô đang chạy nhanh tới, mới nhíu mày.
Thời Niệm Ca vừa cười vừa chạy đến, hô hấp còn chưa ổn định, đã gọi anh tên anh: “Tần Tư Đình!”