“Vậy còn cậu? Xác định xong chưa?” Tần Tư Đình không trả lời, chỉ hỏi lại cô.
“Mình ấy à, đã sớm xác định rồi, chính là đại học y, dù sao đại học y giỏi nhất nước cũng ở Hải Thành, ông ngoại mình lại giảng dạy tại đó, mình sẽ không ở xa ông ngoại, còn có thể sống tiếp tại Hải Thành.” Thời Niệm Ca vừa nói vừa cười: “Có phải mình là người quá hài lòng với hiện tại không? Ngay cả Hác Tu Xã cũng muốn thi vào đại học ở Bắc Kinh, lớp trưởng hay những người khác đều đặt mục tiêu học đại học ở nước ngoài, chỉ có mình muốn tiếp tục ở Hải Thành học y.”
Tần Tư Đình yên lặng một lúc, vẫy tay gọi phục vụ châm thêm nước, sau đó đột ngột nói với cô: “Tôi cũng xác định xong rồi.”
“Hả, cậu định đi đâu thế?” Thời Niệm Ca hiếu kỳ nhìn anh, thật ra khi hỏi câu này ngoài mặt cô cười cười nói nói, nhưng trong lòng lại đau đớn vô cùng, bởi vì dù anh có chọn đi đâu, chắc chắn cũng rất xa rất xa cô, sau này có gặp lại hay không vẫn không biết được.
Cuộc đời không phải tiểu thuyết, cho dù cô có thể vì yêu mà vứt bỏ ước mơ học y của bản thân và kỳ vọng của ông ngoại, nhưng thành tích học tập của cô không theo kịp, cho dù cô đã vô cùng nỗ lực, nhưng mà nhảy từ lớp 11 lên lớp 12, cô dùng phần lớn thời gian để học bù, cho dù có thể nào, cô căn bản vẫn không thể đuổi kịp bước chân Tần Tư Đình.
Cho nên cô tự biết người biết ta.
Vả lại, ông ngoại vẫn đang chờ cô vô đại học y, cô rất thích thiếu niên trước mặt, nhưng từ nhỏ cô đã theo ông ngoại, ông đợi cô lớn rồi học y, còn nói sinh thời phải nhìn thấy cô trở thành một bác sĩ Thời nổi danh.
Tình yêu thời thanh xuân đúng là đáng ngưỡng mộ, nhưng cô không thể để ông ngoại thất vọng.
Cho nên, nếu phải cưỡng cầu điều gì đó, cô nhất định sẽ không mở miệng, không muốn thay đổi lộ trình của ai cả, cũng không muốn làm trái ngang cuộc đời của ai.
Con đường tương lai của Tần Tư Đình, nhất định sẽ rực rỡ vô ngần, một ngày nào đó khi họ gặp lại, đến lúc đó còn có thể ngồi cùng ăn bữa cơm, khuôn mặt tràn ngập nụ cười.
Không biết tương lai sẽ thế nào, thời điểm ấy, họ đối diện với nhau dưới danh phận gì.
Tần Tư Đình không trả lời, chỉ nhìn thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh, thoắt chốc những ngôi sao ấy lại vụt tắt, vẻ mặt dường như có gì đó muốn nói nhưng lại không thể nói ra.
“Cậu sẽ biết ngay thôi.” Anh chỉ trả lời như vậy.
Đúng vậy, bây giờ biết cũng chẳng làm được gì cả, biết rồi chỉ khiến cô nhận ra giữa cô và anh cách nhau bao xa, biết nói gì bây giờ.
Phải tốn thời gian đợi nhà bếp làm món ăn, Thời Niệm Ca tự đi lấy vài món, ngồi xuống ăn được một lúc, đột nhiên di động vang lên, là dì của cô vừa ở nước ngoài về, đi ngang qua Hải Thành, sau đó đến thành phố phía Bắc, nói rằng có mua một ít quà cho cô bảo cô đến lấy.
Xe của dì vừa hay ở gần đó, cô ra ngoài không đến nửa giờ là có thể gặp được, cô lập tức rời đi.
sau khi gặp dì, dì đưa cho cô một cái túi rất lớn,bên trong là đủ loại đồ ăn vặt mà con gái thích, hơn nữa có rất nhiều sô cô la, lúc nhỏ Thời Niệm Ca rất thích ăn sô cô la, sau này lớn rồi vẫn giữ thói quen đó, chỉ là không thường xuyên ăn, cô cảm ơn dì, rồi lại ngồi nói chuyện một lúc, sau đó dì cô lại gấp gáp ra sân bay.
Trên đường trở về, di động của cô lại vang lên.
Nhìn xem, là Tần Tư Đình gọi đến.
Cô nhanh chóng bắt máy.
Lúc bắt máy, bản thân thở gấp hơn một chút: “Alo, Tần Tư Đình.”
Tần Tư Đình giọng trầm trầm: “Ừ.” sau đó nói: “Về chưa?”
“Đang về, mấy phút nữa tới, đang ăn mà bắt cậu chờ mình, xin lỗi nhé.” Thời Niệm Ca vội vàng quay về.
“Ừm, chú ý an toàn.”
Thật ra cô không muốn cúp điện thoại, hóa ra giọng Tần Tư Đình trong điện thoại là thế này.
Giọng nói trầm thấp… thật là mê người.
Thời Niệm Ca chạy một mạch trên đường không ngừng nghỉ, lúc đến nhà hàng vẫn còn đang thở gấp, khi chạy đến bàn vội vàng ngồi xuống, đặt túi lớn túi nhỏ xuống bên cạnh.
“Có hối thúc cậu đâu, chạy làm gì?” Trông thấy cô thở gấp quá, khuôn mặt đỏ ửng, đầu mày Tần Tư Đình nhíu lại.
Thời Niệm Ca cười hì hì: “Mình đói mà, chạy nhanh để về ăn, lát nữa còn phải đến thư viện.”
Tần Tư Đình gật đầu: “Ăn đi.”
Cuối cùng, cô ra ngoài nửa tiếng, những món ăn nóng được bày ra trước mặt, may mắn lúc này gọi không nhiều, cô vẫn chưa lên tiếng, phục vụ đã lại đem lên thêm vài món nóng nữa, Tần Tư Đình sau khi cúp điện thoại định giúp cô một tay.
Cô nói cảm ơn rồi nhanh chóng bắt đầu ăn, không hề lãng phí thời gian.
Sau khi ăn xong hai người họ đến thư viện thành phố, quả nhiên có vài người bạn cùng lớp cũng nghe lời giáo viên đến đây tìm sách, tuy rằng sách ôn tập không chỉ có một quyển, nhưng cũng không nhiều lắm, Thời Niệm Ca bắt đầu lo lắng: “Có phải chúng ta đến muộn quá không, lỡ như mấy quyển sách cô Triệu nói bị mượn hết rồi…”
“Không đâu.” Tần Tư Đình đi vào, đi thẳng về phía kệ sách bên trong thư viện.
Thời Niệm Ca đuổi theo sau anh.
Anh nói “không đâu”, kết quả sách của giáo viên nói là một trong những quyển sách anh đã từng đọc, anh tìm được chính xác vị trí, ở nơi cao nhất, có không ít bạn học ở bên cạnh tìm không ra.
Tần Tư Đình lấy xuống giúp cô.
“Vậy còn cậu?” Cô hỏi.
“Lần trước đọc rồi, tôi không cần nữa.” Sau khi Tần Tư Đình dứt lời, lại đến kệ sách cách đó vài dãy, Thời Niệm Ca tưởng anh đang kiếm quyển khác, kết quả chỉ thấy anh lấy một quyển sách y học, ngồi xuống ở gần đó đọc.
Trông thấy quyển sách y học, Thời Niệm Ca vô cùng ngạc nhiên, cầm sách của mình chạy đến, định hỏi gì đó, nghĩ rằng có lẽ là quyển sách của bác sĩ người Đức hôm trước, nhưng không ngờ đó lại là một tác giả khác?
Mặc dù có muôn vàn câu hỏi nhưng cô không dám hỏi, chỉ yên lặng ngồi xuống đọc sách ôn tập.
Sắp hết một buổi chiều, sau khi đọc sách hơn hai tiếng, bên ngoài trời đã nhá nhem tối.
Thời Niệm Ca cúi đầu đọc sách nhiều quá nên cổ hơi đau, ngẩng đầu lên, lại dùng tay xoa xoa mũi, sau đó ngước mặt lên nở nụ cười với Tần Tư đình.
Tần Tư Đình chỉ nhìn cô, không nói gì.
Rất lâu sau, cô phát hiện anh vẫn còn đọc sách y học, nhịn không được nữa, hỏi anh: “Cậu đọc sách này, thú vị lắm à?”