Trên người Phong Lăng là một chiếc váy hai dây màu trắng, lúc cô thay đồ lót rồi mặc thêm chiếc váy này vào thì phát hiện rãnh trước ngực được xẻ quá sâu, vừa nhìn là biết ngay không phải đồ giả, vì thế cô lại mặc thêm bên trong một chiếc áσ ɭóŧ bó sát người để che chắn lại đôi chút. Thế nhưng dù có như thế thì nhìn từ góc nhìn từ trên xuống dưới vẫn rất chân thật, nhìn không hề giống với kiểu ngực phẳng chỉ độn thêm một đôi silicon ở trước.
Cô cười cười: "Lão đại muốn tự tay sờ thử để xem coi cảm giác có phải rất thật không?”
Lệ Nam Hành liếc cô một cái, nhìn ánh mắt chẳng hề lo sợ, thậm chí còn chân thật đến mức sáng lấp lánh của Phong Lăng, cuối cùng anh vẫn vô cảm dời tầm mắt đi, không đến sờ thử, chỉ vứt chìa khóa xe điện về lại tay cô rồi nói: "Chạy về căn cứ đi."
Người đàn ông rắn rỏi cao to, giọng nói rất trầm, lại vì "thiếu nữ" trước mắt có dáng người vô cùng mảnh khảnh nhỏ nhắn, so sánh tỉ lệ giữa hai người như thế này thì càng khiến cho người ta cảm thấy anh khí thế hơn biết bao.
Phong Lăng cầm chìa khóa trong tay, tùy tiện ngắm nghía một lát, giọng nói rất nhỏ, gần như chỉ có một mình anh đang đứng trước mặt cô là có thể nghe được: "Tôi đã hi sinh nhiều như thế, mặc đồ như vậy rồi còn xuất hiện ở đây. Lão đại vẫn định xem tôi là phế thải rồi đuổi tôi về lại căn cứ ngay trước mặt mọi người như thế sao? Rõ ràng tất cả mọi người đều biết, chuyện lần này có tôi tham gia có thể sẽ khiến vấn đề hóc búa trở nên đơn giản hơn rất nhiều, cậy mạnh không bằng dùng trí, ai bảo tôi mặc như thế này trà trộn vào trong quán bar là chắc chắn sẽ chết?"
Lệ Nam Hành không nhúc nhích mà cứ đứng yên như thế, đôi mắt nhìn thẳng vào "thiếu nữ" ở trước mặt.
Một đám người đứng chờ ở bên cạnh, cảm giác ánh mắt lão đại nhìn "thiếu nữ Phong Lăng" hình như có gì đó khang khác, tựa như đang cố gắng kìm nén thứ gì đó, lúc bọn họ vô cùng nổi hứng tò mò muốn nhìn kỹ coi sao thì phát hiện trên mặt Lệ lão đại ngoại trừ lạnh cũng chỉ còn rét, căn bản không có thứ gì thứ như bọn họ tưởng...
"Cậu không về?" Lệ Nam Hành nhìn vẻ mặt kiên định của cô rồi lạnh lùng buông một câu: "Có biết sau khi cậu mặc như thế này trà trộn vào trong quán bar thì sẽ đối mặt với chuyện gì không?"
Phong Lăng hơi chững lại, ánh mắt sáng lên: "Dù sao tôi cũng là con trai, có thể có chuyện gì được cơ chứ? Cứ tùy cơ ứng biến là được rồi."
Lệ Nam Hành nghe thế, đôi mắt vốn lạnh lẽo bỗng bùng lên một ngọn lửa dọa người: "Không nắm chắc trăm phần trăm thì cậu khỏi phải đi, đến đó còn liên lụy mọi người nữa, chẳng bằng không đi."
"Tôi sẽ không liên lụy bất kỳ ai cả, một khi phát hiện tình hình bất lợi thì sẽ nhanh chóng tìm cách tự vệ, tất nhiên nếu như không thể tự vệ được thì..." Phong Lăng nhìn thẳng vào mắt anh: "Quy tắc của căn cứ XI tôi biết rõ, thà chết chứ không chịu nhục, cho dù đồng quy vu tận cũng sẽ không để bọn chúng bắt làm con tin gây ra phiền toái cho mọi người, chuyện này lão đại có thể yên tâm được."
Thấy cô luôn mồm liến thoắng vô cùng kiên quyết, Lệ Nam Hành nhìn khuôn mặt trang điểm nhẹ cùng bờ môi thêm vẻ căng đầy vì tô bên ngoài lớp son nhạt màu, anh đưa tay đến nắm lấy cằm cô, quan sát khuôn mặt của cô một cách tỉ mỉ, rồi chậm rãi nhả từng chữ như gằn giọng mà nói: "Bộ dạng hiện tại của cậu thế này, may mà trong cốt tủy là con trai, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến cậu nếm thử..."
Lúc thấy bờ vai trắng nõn lộ ra khỏi chiếc váy hai dây của Phong Lăng, anh bỗng dừng lại.
Phong Lăng không hiểu trong đôi mắt thâm sâu của anh có ý gì: "Nếm thử cái gì?"
Nếm thử cái gì?
Tất nhiên là khiến Phong Lăng nếm thử hậu quả của việc chống lại mệnh lệnh rồi? Là con trai, thì dùng cách xử phạt về thể xác khiến người đó nằm trên sân huấn luyện khóc lóc ỉ ôi, là con gái... Tất nhiên là dùng cách xử phạt thể xác khiến cho cô nằm khóc ở trên giường.
Lệ Nam Hành vô cảm tránh mặt đi chỗ khác, không nói tiếp lời vừa rồi nữa, chỉ lạnh nhạt bảo: "Nhiệm vụ hôm nay chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, không cần đồng quy vu tận, tất cả đều phải an toàn trở về căn cứ."
Thấy anh như thế có nghĩa là đã cho phép cô đi theo, Phong Lăng lập tức cong môi lên nở một nụ cười, cô giơ tay lên làm một động tác chào đúng chuẩn của căn cứ XI: "Đã rõ!"
Nhìn "thiếu nữ" bỗng chốc đẹp tựa hoa, còn mang theo vài phần hào hiệp anh khí mà những người con gái khác không tài nào có được trước mắt, lại nhìn nét mặt tươi cười kia, lúc này ánh mắt Lệ Nam Hành lại bỗng chú ý đến những cặp mắt như hổ như sói ở khắp bốn phía kia.
Lướt mắt thấy đám tinh anh trong căn cứ kia bây giờ đều dán chặt mắt vào cơ thể cùng bờ vai trần nhẵn bóng của Phong Lăng, anh bỗng chốc lạnh mặt lại nhìn cô bảo: "Trang phục chiến đấu của cậu để ở trên xe à? Lấy xuống mặc vào đi."
Là giọng điệu ra lệnh đầy lạnh lùng.
"Tôi không đem trang phục chiến đấu ở đây, không phải đang giả nữ sao? Vì để cho giống hơn một chút, đồng thời không khiến phe địch hoài nghi, nên ngay cả súng tôi cũng không mang theo, sao có thể đem theo trang phục chiến đấu đến cơ chứ?"
Ánh mắt của Lệ Nam Hành lạnh dần, anh bỗng cởϊ áσ khoác của bộ trang phục chiến đấu màu đen trên người mình xuống rồi mạnh mẽ choàng ra sau cô, tựa hồ chỉ dựa vào việc mặc áo khoác cho cô mà anh đang như thể ôm người ở phía trước vào trong lòng. Phong Lăng mang giày cao gót không quen, người lảo đảo về phía trước một bước, cả người bỗng mất thăng bằng ngã vào trong lòng anh, cánh mũi đập vào ngực anh, chỉ cách một lớp áo thun màu đen. Mùi hương lành lạnh nhàn nhạt của cơ thể người đàn ông kết hợp với mùi thuốc lá vị bạc hà vô cùng đặc biệt bỗng tràn vào trong khoang mũi cô.
Phong Lăng cứng người không nhúc nhích, cảm nhận sức mạnh của người đàn ông khi giúp cô khoác áo cùng với hơi thở phả trên đỉnh đầu cô của anh, bên tai liên tục quanh quẩn lời Tiểu Hứa đã nói.
Cậu thật sự không nhận ra ý tứ của Lệ lão đại đối với cậu sao? Anh ấy có quá để tâm đến bất cứ thành viên nào trong căn cứ như thế không? Lão đại thật sự rất coi trọng cậu đấy, nói trắng ra là, lão đại thích cậu...
Lão đại thích cậu...
Phong Lăng không nhịn được mà khẽ liếc lên nhìn một chút, đúng lúc Lệ Nam Hành đang giúp cô kéo dây kéo của chiếc áo rộng đến khó hiểu trên người cô lên. Sau khi kéo khóa lên trên xong xuôi, anh lại đẩy cô ra một cái rồi lạnh lùng bảo: "Lên xe."
Chiếc xe Phong Lăng lái không phù hợp với địa điểm làm nhiệm vụ của bọn họ nên chỉ đành đi chung xe hoặc là trực thăng của bọn họ thôi.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu một cái rồi xoay người lên chiếc xe ở bên cạnh - chiếc Hummer màu đen của Lệ Nam Hành.
Các nhân vật tinh anh của căn cứ vốn đang đứng xung quanh trưng ra bộ mặt hóng hớt, khi thấy ánh mắt của Lệ Nam Hành quét qua thì lập tức nghiêm mặt lại che giấu bộ mặt hóng chuyện kia đi, đợi mọi người xong xuôi ổn thỏa hết rồi mới nhanh chóng leo lên trực thăng, chuẩn bị xuất phát.
Trong xe.
"Lão đại, mặc thế này có phải nổi bật quá không?" Phong Lăng ngồi ở vị trí phó lái, có lẽ là vì mặc váy nên cô không thể tùy tiện ngồi như bình thường được, cô ngồi khép hai chân ngay ngắn, càng nhìn càng thấy ra dáng một cô gái.
Lệ Nam Hành hững hờ liếc cô một cái: "Sau khi đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ thì cởi ra, váy ai mua cho cậu đấy? Sao hở như thế? Giả nữ thôi mà cần phải mặc hở hang đến thế à?"
Phong Lăng: "... Chắc là để tạo cảm giác chân thực hơn thôi."
Cô không có ý định bán đứng Tiểu Hứa đâu.