Luống cuống tay chân một lúc thì điện thoại bên kia cũng có tín hiệu. Lúc này Quý Noãn chợt tỉnh, cô dựa vào trong lòng chị Trần nhíu mày, giơ tay lên xoa cái trán đau, đồng thời nghe tiếng người giúp việc nói trong điện thoại: “Ông Mặc, bà chủ vừa mới ngất xỉu trên cầu thang. Ông Mặc, lúc nào thì ông có thể quay về…”
Quý Noãn nghe thấy liền lập tức nhìn sang: “Không cần gọi anh ấy về, tôi không sao.”
Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng người giúp việc nghe thấy vẫn dừng lại, do dự một chút rồi cầm điện thoại sang.
“Bà chủ, ông Mặc nói tôi chuyển điện thoại cho cô…”
Quý Noãn yên lặng một lúc rồi đưa tay cầm điện thoại áp vào tai.
Giọng của anh ở đầu dây bên kia tùy ý hời hợt, nhưng vẫn lạnh lùng, khiến cho người ta nghe thấy không rét mà run: “Sao hả, đến cả chuyện cơ bản nhất là sống cho khỏe mạnh mà cô cũng không làm được. Ngoại trừ cảm mạo sốt rần lên thì cô còn muốn đi đường ngã thành tàn phế hả?”
Quý Noãn vốn không trông mong anh sẽ quay về. Huống hồ vừa rồi cô cũng chỉ vì bị choáng váng mà không đứng vững thôi. Thế nhưng khi nghe những lời này thì cô vẫn cảm thấy băng giá tận tim.
“Em không muốn ép anh quay về, vừa rồi chỉ là không cẩn thận thôi. Người làm trong nhà quá lo lắng cho nên mới chuyện bé xé ra to, anh không cần để ý. Nhưng dù sao Ngự Viên cũng là nhà của chúng ta, anh định không bao giờ quay về nữa sao?”
Giọng Mặc Cảnh Thâm không chút lay động, tuyệt đối không để người khác đoán ra được cảm xúc của mình: “Tôi nhận ra cô rất thích nơi đó, nên toàn bộ bất động sản ở Ngự Viên đều đã sang tên cô hết rồi. Chỉ riêng phần bất động sản đó thôi cũng đủ để cô sống an nhàn nửa đời sau, sẽ không lặp lại cuộc sống lang bạt kỳ hồ nữa.”
Tất nhiên cô sẽ không lặp lại cuộc sống như vậy nữa, cô có công việc, cũng tự mình cố gắng nỗ lực sống tiếp.
Bây giờ quả thật Quý Noãn không còn sức lực mà hỏi đi hỏi lại những chuyện không quan trọng đối với mình, cô nắm điện thoại thật chặt, lặp lại câu hỏi: “Anh thật sự không có ý định quay về Ngự Viên nữa sao?”
Không có tiếng trả lời.
Mặc Cảnh Thâm trực tiếp ngắt điện thoại.
Điện thoại vang lên tiếng tút lạnh như băng. Quý Noãn nghe đến nửa ngày, dường như không chắc có phải anh cứ như vậy mà tắt điện thoại hay không, lại dường như không tin nổi anh cứ ngang nhiên tắt điện thoại như vậy, một câu thừa thãi cũng không thèm nói với cô.
“Bà Mặc…”
Chị Trần và người giúp việc muốn đỡ cô dậy, Quý Noãn vẫn còn ngồi trên sàn cúi xuống nhìn màn hình điện thoại đã tắt.
“Tôi không sao, ngã chút thôi.” Quý Noãn nhẹ nhàng đẩy tay chị Trần và người giúp việc ra: “Tôi tự đứng được, mọi người bận làm gì thì cứ đi làm đi.”
“Bà chủ, tôi đỡ cô sang bàn ăn ngồi nhé?” Chị Trần khẽ hỏi.
Quý Noãn gật đầu, để chị Trần đỡ sang thì mới phát hiện cảm giác choáng váng hoa mắt lại đến.
Sau khi đỡ cô đến bàn ăn, chị Trần chợt giơ tay sờ trán cô: “Vừa rồi đỡ cô, sờ qua tay áo cũng thấy người cô rất nóng, có phải cô bị cảm rồi sốt lên rồi không? Tôi gọi bác sĩ đến đây nhé?”
“Không sao đâu, chỉ bị dính chút mưa thôi, không có gì nghiêm trọng. Tôi uống chút trà gừng đường đỏ chị mới nấu là đỡ thôi.”
***
Người đàn ông lạnh lùng yên tĩnh đứng trong phòng làm việc, sải bước chân không nhanh không chậm đến trước cửa sổ đứng. Bầu trời trong đêm mưa không có chút ánh sáng trăng sao, cách một lớp cửa sổ cũng vẫn cảm giác được cái lạnh thấu xương luồn vào trong phòng, thấm vào sàn nhà và cả tài liệu công văn trên bàn.
Khi Tần Tư Đình mới tan làm ở bệnh viện thì nghe thấy chuông điện thoại, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm gọi đến thì lập tức nghe máy.
Tiếng người đàn ông bên đầu dây trầm thấp, rõ ràng mát lạnh: “Tìm một bác sĩ có tay nghề và đạo đức tương đương với cậu đến Ngự Viên xem Quý Noãn thế nào đi.”
Cánh tay Tần Tư Định đang định mở cửa xe chợt dừng lại: “Cô ấy bị sao? Không cần tự tôi đến à?”
“Cậu không cần phải đi, mời người cô ấy không biết đến đi.”
Nhận ra Mặc Cảnh Thâm không có ý định để Quý Noãn biết tự mình mời bác sĩ đến, Tần Tư Đình nhíu mày đang định hỏi cậu ta có ý gì thì điện thoại đã bị ngắt.
***
Quý Noãn vừa ăn xong bữa tối, đang cầm ly trà gừng đường đỏ uống. Sắc mặt nhợt nhạt bị sốt thoạt nhìn hơi ửng hồng lên, người vừa toát mồ hôi, thì bác sĩ đến.
“Ai gọi bác sĩ đến vậy?” Quý Noãn hỏi.
“Vừa rồi tôi mới gọi điện cho cô Phong Lăng, cô ấy nói để hỏi Bác sĩ Tần. Hình như mấy hôm nay Bác sĩ Tần không ở Hải Thành nên nhờ đồng nghiệp ở bệnh viện đến đây.” Chị Trần kể lại cho Quý Noãn nghe toàn bộ nội dung trong cuộc điện thoại.
Quý Noãn nhìn bác sĩ một cái, người nọ cũng khách sáo cười với cô, nói là Bác sĩ Tần nhờ anh ta tới thì cô mới gật đầu chào.
Bệnh của Quý Noãn cũng không nặng, chỉ là những ngày vừa rồi không nghỉ ngơi tốt, ăn cũng không được mấy, cơ thể rơi vào tình trạng kiệt sức quá độ. Lại thêm cô bị ngấm mưa nên có triệu chứng cảm mạo phát sốt, còn lại thì không vấn đề gì. Chỉ cần uống thuốc cảm và thuốc hạ sốt, nghỉ ngơi nhiều, uống nước ấm nhiều, ăn nhiều để lấy lại sức.
Những chuyện này tự cô cũng biết, chị Trần nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì thì mới yên tâm.
Khi bác sĩ về rồi, chị Trần dặn dò Quý Noãn đi tắm nước nóng. Quý Noãn nghe lời đi tắm, cũng nghe lời uống thuốc xong rồi ngoan ngoãn về phòng đi ngủ. Chỉ có điều cô nằm trên giường nghiêng người nhìn phía bên kia trống trải, đưa tay sờ giường.
Đã lâu rồi nơi này không có được cảm giác và hơi ấm của Mặc Cảnh Thâm.
Đúng là vào lúc được anh quan tâm, chỉ một chút đau đầu nhức óc thôi là đã được anh dỗ dành ôm ấp như thể cô vừa nhuốm bệnh là đã yếu ớt như búp bê sứ, chỉ hận không nâng niu cô trên lòng bàn tay. Bây giờ thì dù chỉ là cảm mạo cô cũng không được mắc. Chỉ cần sức khỏe cô có vấn đề gì thì anh đều cho rằng cô đang hèn hạ dùng khổ nhục kế, tìm cách kéo anh quay về.
Trong lòng anh, hình tượng vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn của cô đã ăn sâu bén rễ như vậy sao?
Trước đây, cô có bao nhiêu nồng nàn, bao nhiêu hạnh phúc khi ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm thì nay lại có bấy nhiêu cô quạnh mất mát.
Cô muốn buông bỏ, muốn chia tay.
Cô tự hỏi, mình thật sự quyết định buông bỏ như vậy sao?
Lâu nay cô hiểu rõ Mặc Cảnh Thâm là người chồng như thế nào. Cho dù anh làm gì cũng đều có nguyên nhân của mình.
Nhưng thật sự là nguyên nhân gì đã khiến cho một người đàn ông đến cái chết cũng không sợ lại kiên quyết đẩy cô ra xa?
Quý Noãn khịt chiếc mũi bị nghẹt. Không còn sớm nữa, tuy nhức đầu nhưng cô lại không thấy buồn ngủ chút nào. Cô ngồi trên giường, nhìn chằm chằm ánh đèn soi bóng lên mặt tường trắng, nhìn thật lâu cũng không thể ngủ được.
Ngày mai ở phòng giao dịch có nhiều việc cần phải hoàn thành, cô phải ngủ.
Cô xoa đầu, quay người lục lọi trong ngăn kéo, tìm thấy hộp thuốc ngủ chỉ còn hai ba viên. Thuốc này hình như là Quý Mộng Nhiên đã mua cho cô khi ở đây.
Nhìn thuốc vẫn chưa quá hạn sử dụng, cô đứng dậy rót ly nước, uống một viên thuốc ngủ rồi nằm xuống.