Thời Niệm Ca đang nhìn di động, ngón tay chợt đờ ra.
Cô lấy sức hít một hơi, quay đầu lại…
Trong lớp mỗi dãy bàn có sáu chỗ ngồi, chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống, một nam sinh cao ngất ăn vận tươm tất đang đứng cạnh đó.
… Anh mặc sơ mi trắng, thời gian phảng phất như trở lại mùa thu năm trước, khi đó cũng vừa nhập học.
Sao anh, vẫn, đẹp trai như thế nhỉ.
Trái tim Thời Niệm Ca như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, kèm theo một chút hưng phấn lẫn kích động nhìn anh, đồng thời đan xen những cảm xúc lo lắng cũng tủi thân đối với người đã lâu không xuất hiện – Tần Tư Đình – này.
Tần Tư Đình nhìn thẳng vào mắt cô, hai người cách nhau một chỗ ngồi, ánh mắt giao nhau.
Thời Niệm Ca dứt khoát quay mặt đi, nhưng đôi mắt đã ửng hồng.
Cô thật sự rất nhớ Tần Tư Đình.
Cô chưa kịp chuẩn bị để gặp người đột nhiên xuất hiện trước mắt này, nhưng cô lại không thể kiềm chế được sự chua xót nơi đầu mũi.
Triệu Tiểu Thanh ngồi bên phải cô từ đầu đến cuối khuôn mặt vẫn căng ra vì ngạc nhiên, cô bạn tưởng Thời Niệm Ca chưa thấy Tần Tư Đình, vội vàng thò tay khều khều tay cô, nói giọng khẩn trương: “Mau, nhìn đi nhìn đi, trời ơi, Tần… Tần … Tần Thần đến rồi!”
Thời Niệm Ca thấy rồi, không phải cô vô tình, nhưng cô chẳng nói nên lời, ngay cả một câu chào xã giao cũng không nói nổi.
“Niệm Niệm, là Tần Thần thật đấy!” Triệu Tiểu Thanh không thấy Thời Niệm Ca có phản ứng gì, lại vỗ vỗ cô.
Tần Tư Đình không đợi Thời Niệm Ca trả lời, cứ thế ngồi xuống bên trái cô.
Bàn học trong giảng đường không giống kiểu bàn hai người ngồi ở trung học, là một dãy bàn dài, thật ra trong lớp không có nhiều sinh viên, mọi người có thể ngồi giãn xa nhau, chỉ là cô quen thân với Triệu Tiểu Thanh, nên để cô bạn ngồi bên phải cạnh cửa sổ, Tần Tư Đình lại ngồi bên còn lại, dù không cố tình thu hẹp khoảng cách, nhưng mà một hàng sáu người, bây giờ bốn năm người ngồi, trong đó ba người họ ngồi dồn về một phía.
Bên trái cô là Tần Tư Đình, bên phải là Triệu Tiểu Thanh, cô ngồi giữa, cả một tiết học không mở miệng lấy một lần.
Nhưng suốt tiết học ấy, cô cũng chẳng nghe được câu giảng bài nào, cô máy móc lật sách theo lời giáo viên, nhưng vì là tiết đầu tiên, nên không nói nhiều thứ liên quan đến y học cho lắm, chỉ giới thiệu những trường hợp y học điển hình một chút, sau đó để các sinh viên chào hỏi làm quen lẫn nhau, tiếp đến lại để mọi người bắt đầu làm quen với nội dung học tập, trong ấn tượng của cô chỉ nhớ mỗi câu nói của giáo viên, học y không phải học thuộc lòng sách giáo khoa, tất cả đều là y học thực nghiệm, năm thứ nhất còn may mắn một chút, năm thứ hai sẽ bắt đầu tiếp xúc với cơ thể người, bao gồm quan sát và phân tích các cơ quan cùng các loại thủ thuật mà nhiều sinh viên y khoa không hề thích.
Thời Niệm Ca lớn lên bên cạnh ông ngoại, từng tiếp xúc với rất nhiều dụng cụ trong phòng thí nghiệm, ngược lại những bạn học khác, có người gan dạ mặt không biểu hiện gì cả, còn có những người bắt đầu run rẩy.
Cô cúi đầu nhìn quyển sách trước mặt, dù cố gắng không nhìn người bên cạnh, nhưng khóe mắt vẫn vô tình lọt vào hình bóng của anh.
Dường như anh đang cầm bút viết, nhưng cô không dám ngước mặt lên nhìn anh, chỉ có thể khẽ liếc mắt, ngắm nghía bàn tay đẹp đẽ của anh viết trên trang sách, nhưng chẳng thể nhìn rõ được anh đang viết gì, có lẽ là ghi chú lại những yêu cầu của giáo viên, cô lại nhìn thấy Triệu Tiểu Thanh viết, những người xung quanh cũng hí hoáy cây bút trong tay, cô cũng chỉ cầm bút lên vẽ hươu vẽ vượn, chẳng biết phải viết cái gì.
Phải ngồi chịu đựng suốt một tiết, khi chuông hết giờ reo lên Thời Niệm Ca cũng đứng bật dậy.
Triệu Tiểu Thanh quay đầu nhìn cô: “Cậu muốn ra ngoài à?”
Thời Niệm Ca gật đầu, lại nhìn qua Tần Tư Đình, ra hiệu cô muốn ra ngoài, tất nhiên anh phải đứng dậy cô mới ra ngoài được.
Trông thấy Tần Tư Đình thong thả xếp sách trên bàn, cô vẫn đang nghĩ phải mở lời thế nào, Triệu Tiểu Thanh đã dọn dẹp xong sách vở, nói: “Mình đi với cậu, vừa hay mình định đi…” Cô bạn đang nói thì im bặt, bởi vì xung quanh có những nam sinh khác, cô bạn nói nhỏ lại: “Mình muốn đi vệ sinh, có phải cậu muốn đi mua đồ với đến nhà vệ sinh không, cùng nhau đi nhé.”
Nói xong Triệu Tiểu Thanh cũng đứng lên, cúi đầu nói với Tần Tư Đình vẫn ngồi đó: “Này, Tần Thần, vừa rồi trong giờ học không dám chào cậu! Làm phiền cho mình và Thời Niệm Ca ra ngoài một chút nhé!”
Tần Tư Đình nhìn hai người họ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Thời Niệm Ca, sau đó chuyển qua nói với Triệu Tiểu Thanh: “Ra ngoài làm gì?”
“À, thì đi vệ sinh ấy…” Triệu Tiểu Thanh hơi ngượng, cô nhớ rõ Tần Thần chưa bao giờ nhiều lời mà nhỉ, hơn nữa còn hỏi mấy chuyện này, hiển nhiên như thế mà anh vẫn hỏi à, đúng là đột nhiên thay đổi, hay là những thứ cô biết về Tần Thần vẫn chưa đủ nhỉ?
“Em cũng vậy à?” Lúc này anh nhìn Thời Niệm Ca.
Thời Niệm Ca hơi dẩu miệng: “Em không đi vệ sinh, em đi mua đồ, nhưng cũng có thể đi cùng cậu ấy.”
“Được, cậu đi.” Anh ra hiệu cho Triệu Tiểu Thanh, rồi nói với Thời Niệm Ca: “Em không được đi.”
Triệu Tiểu Thanh: “???”
Thời Niệm Ca: …
Triệu Tiểu Thanh nhìn Thời Niệm Ca một chút, lại nhìn sang Tần Tư Đình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dứt khoát đẩy đẩy vai Thời Niệm Ca: “Tần Thần nói cho mình đi rồi, cậu mau tránh ra đi, chậm tí nữa là vào lớp đấy.”
Thời Niệm Ca nghiêng người, cho đến khi Triệu Tiểu Thanh ba chấn bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài, sau đó cô mới hoàn hồn lại, trông thấy Tần Tư Đình vẫn ngồi yên ở đó, căn bản không muốn cho cô ra ngoài.
Cô đứng đó nhìn anh chằm chằm: “Tại sao em không được đi?”
Tần Tư Đình hất cằm chỉ vào chỗ ngồi của cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Chúng ta tâm sự.”
Sau khi hôn cô thì đột nhiên mất tích, tin nhắn thì không trả lời, đến khi tâm trạng cô tụt đến âm vô cùng thì đột nhiên xuất hiện, có gì mà tâm sự chứ? Nếu có muốn tâm sự thì những ngày nghỉ kia anh có thể nhắn tin hoặc gọi điện để trò chuyện rồi? Bây giờ tính làm gì nữa?
Thời Niệm Ca không biết bản thân đang giận dỗi điều gì, rõ ràng Tần Tư Đình đã học y, đối với cô mà nói đây là niềm vui mới phải.
Cô ngồi phịch xuống.
Tâm sự đi.
Dù sao thì cô cũng muốn hỏi anh, gần đây thế nào rồi, tại sao không trả lời tin nhắn của cô, tại sao hôn xong dường như chuyện gì cũng phủi sạch, nếu như sau khi hôn anh cảm thấy hối hận, không muốn thừa nhận, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, ok, cô chấp nhận, nhưng đột nhiên anh học y, tại sao lại như thế?