Anh đứng đó ngược chiều nắng, khi những giọt nắng xuyên qua cửa sổ, cả người anh như tỏa ra hào quang.
Cô chọn đại vài món, sau đó hỏi anh: “Em chọn xong rồi, ramen và bánh bao, anh muốn ăn gì? Khách sạn có nhiều món lắm.
“Chọn đại đi.”
“Vậy ramen và bánh bao nhé? Giống em được không?”
“Ừm.”
Sau khi Thời Niệm Ca chọn món xong, cô bước ra ngoài, quả nhiên nhân viên phục vụ vẫn còn đứng đợi ngoài cửa, sau khi nói một tiếng, cô quay trở về phòng.
Thời Niệm Ca nhìn về phía anh, cảm thấy dường như anh không muốn nói chuyện, hơn nữa cũng đồng ý cho cô ở lại đây với anh, nên cô phải yên lặng không được làm phiền anh.
Anh cần một không gian yên tĩnh.
Cô không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi trên sô pha, hôm nay cô đi học có đem theo một quyển sách y học cô rất thích, cứ thế ngồi trên sô pha đọc sách.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cô bắt đầu lơ là, chỉ quan tâm người đứng trước cửa sổ kia, nhưng đọc được một lúc, cô bị nội dung trong đó thu hút, cứ thế thời gian không còn chậm chạp trôi qua nữa.
Bởi vì khách sạn không nấu đồ ăn sẵn, chỉ cần hâm lại là dùng được, cho nên họ phải chờ hơi lâu, nửa giờ sau mới có người mang đến, Thời Niệm Ca nghe thấy tiếng gõ cửa, đứng dậy mở cửa, phục vụ đem thức ăn vào phòng rồi rời đi ngay.
Sau khi cô nói cảm ơn, cô đẩy xe thức ăn vào, rồi đặt hai phần ăn lên bàn, sau đó xếp ghế ngay ngắn, lúc này mới gọi anh: “Lại ăn thôi.”
Lúc Tần Tư Đình quay đầu lại cô đã ngồi vào bàn, ánh mắt rơi vào cánh tay bị đau đang với lấy đôi đũa, anh quay người đi vào, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó thò tay lấy đôi đũa đưa cho cô.
Thời Niệm Ca lặng lẽ nhận lấy, sau đó nhìn anh một cái.
Anh cũng nhìn lại cô, không nhiều lời, chỉ để cho cô một câu: “Ăn đi.”
“Anh cũng ăn đi, sáng sớm đã… khụ… chạy đi đua xe rồi… Nhất định chưa ăn gì.” Thời Niệm Ca vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của anh, trông thấy dường như lời cô nói không ảnh hưởng gì đến anh, cô bắt đầu xoắn mì lại cắn một miếng.
“Wow, ngon thật, ngon hơn nhiều khách sạn cao cấp khác.” Thời Niệm Ca vừa ăn vừa tỉ tê: “Em kể anh nghe, ba mẹ em ra nước ngoài nhiều năm rồi, em cũng xem như có kinh nghiệm nhiều năm bôn ba, cho nên không ở nhà nhiều, bình thường toàn ở khách sạn, mỗi ngày em phải ăn đồ khách sạn, khó ăn đến mức anh không tưởng tượng được đâu, món nào em cũng ăn rồi, mỗi khi ba mẹ bận rộn, em ở khách sạn một mình, chỉ biết nhịn đói, không như bây giờ có thể gọi thức ăn bên ngoài, chỉ có thể ăn đồ ăn của khách sạn thôi.”
Tần Tư Đình không lên tiếng, Thời Niệm Ca không đợi anh nói, vẫn liên thiên bên cạnh: “Lúc nhỏ anh thì sao? Thường ở nhà họ Tần không? Tứ đại gia tộc ở Hải Thành, chắc bận hơn nhà em nhiều.” mèo máy màu hồng . com
Sau khi nói xong cô nhìn thịt bò trong bát của mình, bởi vì cô không ăn, cũng chưa đụng vào, cô không biết Tần Tư Đình có bệnh sạch sẽ không, nhưng cảm thấy nếu như cứ gắp thịt cho anh, anh cũng sẽ không nổi giận, cho nên cô dùng một đôi đũa khác gắp hai miếng thịt, bỏ vào bát anh: “Em không ăn thịt, anh ăn giúp em nhé.”
Tần Tư Đình nhìn cô một cái, đột nhiên đặt đũa xuống.
Thời Niệm Ca đờ mặt ra, cô chọc giận anh rồi à?
“Em dùng đũa này gắp thịt cho anh, không phải là đũa….”
Cô chưa kịp giải thích xong, Tần Tư Đình đã gằn giọng: “Thấy cảnh sát đến, em đứng lên chắn cho tôi, trong bát có thịt cũng gắp hết cho tôi, Thời Niệm Ca, em là con gái mà không xem trọng bản thân bằng một người đàn ông như tôi ư?”
Thời Niệm Ca kinh ngạc nhìn anh, cúi đầu lí nhí: “Em không biết, em chỉ muốn… chỉ muốn đối xử tốt với anh…”
Đầu mày xinh đẹp của Tần Tư Đình khẽ nhíu lại: “Đối xử tốt với tôi? Tôi xứng đáng được đối xử tốt ư?”
“Anh xứng mà.” Thời Niệm Ca cắn môi, không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt anh mạnh miệng: “Anh cũng biết, em thích anh mà.”
Em thích anh mà, thiếu niên thiếu nữ hai mươi tuổi, chỉ một câu nói đơn thuần, cả đời này cô nghĩ đây là câu nói đơn thuần nhất của mình.
Tần Tư Đình nhìn cô, Thời Niệm Ca cũng nhìn anh, ánh mắt từ thản nhiên, vì nhìn lâu mà bắt đầu hơi ngượng ngùng, nhưng nếu đã dám nói những lời kia, không cần phải giấu giếm gì nữa, cô tròn xoe mắt nhìn anh: “Chẳng phải anh đã biết em thích anh rồi sao? Tần Tư Đình, em thích anh.”
Chắc là cô nhịn lâu rồi, lúc này đột nhiên cứ thế tuôn ra khiến anh hơi bất ngờ, có lẽ vì thế mà anh một mực im lặng nhìn cô.
“Ăn trước đi.” Cô chợt quay người lại, cầm đũa cúi đầu ăn tiếp.
Tần Tư Đình vẫn nhìn cô thêm một lúc, sau đó mới quay đi, cầm đũa nhìn bát mì của mình nhiều hơn hai miếng thịt, không biết anh lại muốn điều gì, mở miệng: “Gần đây tôi định đổi chỗ ở, tập đoàn Thời Đạt có quan hệ với mấy công ty bất động sản, em có biết gần trường có nơi nào phù hợp không?”
Thời Niệm Ca nghe thấy anh nói chuyện với mình, trực tiếp đặt đũa xuống nghiêm túc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng có câu trả lời: “Em thật sự không biết, em chỉ biết căn biệt thự đối diện biệt thự của em ở khu Lệ Thủy vẫn chưa có người ở.”
Nói xong cô mới ý thức được mình đang nói gì, lập tức nhìn anh, cười trừ.
Anh sẽ không đến biệt thự Lệ Thủy chứ, cứ xem như cô nói giỡn là được.
Sau khi ăn xong cũng đã là buổi trưa, Tàn Tư Đình không đuổi cô đi, Thời Niệm Ca vẫn lặng lẽ ngồi trên sô pha đọc sách.
Hai người ngầm ăn ý, kẻ ngồi sô pha người đứng trước cửa sổ, không ai có ý định ngồi trên giường, hoặc nằm xuống ngủ một lúc.