Phong Lăng đã quen giữ tâm sự của mình ở trong lòng, đặc biệt là những chuyện không muốn nhắc đến, vì thể cô cũng không tiếp tục nói nhiều về vấn để này nữa.
Sau khi im lặng một lúc, cô đột nhiên lườm Lệ Nam Hành rồi nói một câu: “Thế còn chuyện anh cưới đi vật của đứa bé một tuổi về nhà là thế nào đây?”
Lệ Nam Hành nhíu mày: “Hử?”
Phong Lăng cũng lạnh lùng nhướng mày: “Anh cưới di vật của em à? Anh bắt nạt một đứa bé mất sớm không biết nói chuyện sao? Anh đã hỏi ý kiến em chưa mà đã cưới em về?”
“ý của em là anh cần phải cầu hôn bù cho em hả?”
Thấy cô thật sự muốn tính sổ với mình, Lệ Nam Hành vội vàng kéo cô vào lòng: “Nhà họ Phong và nhà họ Lệ có hôn ước. Ban đầu, đúng là họ cố gắng Phong Minh Châu cho anh nhưng lúc đó anh chỉ cần em mà thôi, chắc chắn anh không thể nào lấy cô ta được. Nhưng hôn ước của hai nhà vẫn lù lù ở đó, thêm cả chuyện anh từng buột miệng nói đến đi vật, con người thường bị ràng buộc bởi lý do đạo đức, về tình về lý thì anh không thể thoái thác được. Nhưng anh không thể phản bội em, đi cưới một người phụ nữ khác, vì thế cách tốt nhất chính là cưới đi vật của cô Hai nhà họ Phong về. Cái được gọi là cưới hỏi này thật ra cũng chỉ là viết tên của cô Hai nhà họ Phong vào gia phả nhà họ Lệ trên danh nghĩa, chứ không hề có quá trình kết hôn thật sự gì cả. Em cũng có thể tưởng tượng được mà, đó chỉ là mấy bộ quần áo của trẻ con thôi, chỉ là hình thức qua lại đơn giản, anh có thể có suy nghĩ gì với một bé gái một tuổi chứ?”
“Nếu lúc đó anh biết chủ nhân của mấy bộ quần áo sơ sinh ấy là em…” Lệ Nam Hành vừa nói vừa cúi đầu xuống, nhân cơ hội hôn lên tai cô một cái: “Thì ba năm trước, anh đã bù cho em một đêm động phòng hoa chúc rồi.”
Vì câu nói không biết xấu hổ đến cực điểm này của Lệ Nam Hành, Phong Lăng liếc mắt nhìn anh nhưng người đàn ông lại nhân cơ hội đó để cắn vào môi cô một cái. Anh cắn không mạnh lắm, trong mắt lại tràn ngập ý cười: “Dù chúng ta đã bỏ lỡ mất ba năm nhưng cũng không sao. Dù gì ba năm trước em vẫn còn nhỏ, anh có kìm nén đến chết cũng không nỡ làm gì đó với em đâu.”
Phong Lăng cố tỏ vẻ tươi cười: “Trước cả ba năm trước, anh đã làm chuyện gì đó với em rồi đấy, sao vẫn còn mặt mũi mà nói ra câu này hả?”
Lệ Nam Hành kể sát lên đôi môi cô, nói một cách mập mờ: “Đó là vì anh bị Tam Bàn chuốc say nên không tỉnh táo mà. Chứ anh đây mà muốn làm chuyện gì đó với em thì chắc chắn anh sẽ làm công khai cần gì phải mượn rượu làm cái cớ?”
Nói rồi, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, môi ngậm lấy bờ môi cô, nói với giọng khàn khàn: “Nếu không phải vì thương em còn bé thì e rằng khi em chưa đến mười bảy, thân thể bé bỏng này đã bị anh đây ‘ăn’ tại chỗ rồi. Sự kiên nhẫn cả đời của anh đều dành hết cho một mình em, rốt cuộc là em không nhận ra hay là do em phẫn ứng chậm chạp thể hả?”
Phong Lăng thầm nghĩ, vì thế khi cô mới mười mấy tuổi, đã bị người đàn ông này làm gì gì đó trong đầu anh rồi. Cho nên mỗi lần cô ở sân huấn luyện, chưa biết chừng trong đầu anh cũng toàn chuyện đen tối gì đó cũng nên.
Cô cắn môi người đàn ông một cái nhưng Lệ Nam Hành lại mỉm cười mà quấn lấy môi cô, rồi xoa xoa đầu cô: “Cô vợ nhỏ, em là vợ của anh đấy, nhẹ nhàng thôi.”
Lại một tháng nữa trôi qua, trong một tháng này, Phong Lăng không nhắc đến chuyện về nhà họ Phong và thân thể của mình, cô cũng không biết bên ngoài liệu từng có ai đó đến tìm cô hay không. Dù sao nếu cô không muốn gặp thì cũng chẳng có ai có thể xông vào trong căn cứ được.
Cô dồn hết tâm sức của mình lên nhóm người mới của đội huấn luyện thanh thiếu niên. Trải qua thêm một tháng huấn luyện cao độ và diễn luyện thực chiến dày đặc, cuối cùng đám người mới này cũng đã hoàn toàn bắt nhịp được. Lúc sát hạch lần thứ hai, họ đều giành được thành tích khá ổn, có mười ba trong số hai mươi người chính thức được nhận vào căn cứ, mấy người còn lại cũng được phá lệ mà cho cơ hội sát hạch lần ba.
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, Phong Lăng không nói cho bất kỳ ai, cả đêm ngồi viết hai email, một mail gửi cho trụ sở căn cứ, một mail gửi vào hòm thư của Lệ Nam Hành. Sau đó khi trời còn chưa sáng, cô đã rời đi.
Ngày hôm sau, lúc nhận được đơn xin nghỉ phép mà Phong Lăng gửi tới trụ sở căn cứ, A Phong còn hơi đờ người ra. Đang yên đang lành, sao cô gái này bỗng dưng lại muốn xin nghỉ phép mấy tháng liền, hơn nữa còn chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi.
Ngày hôm sau, Lệ Nam Hành cũng nhìn thấy mail của Phong Lăng.
Trong mail chỉ viết mấy dòng đơn giản: [Lão đại, nhiệm vụ huấn luyện người mới đã hoàn thành, em cần thời gian riêng để sắp xếp lại cuộc sống của mình. Hiếm khi em tùy hứng đi ra ngoài giải khuây thế này, anh cứ yên tâm, tâm trạng của em rất ổn, chỉ là em muốn nghỉ phép thôi, đừng nhớ em.
Phong Lăng đột nhiên mất tích khiến rất nhiều người trong căn cứ đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc mọi người đều cảm thấy khó hiểu, Lệ lão đại lại chẳng hề nói muốn đi tìm cô, cũng không có bất kỳ thái độ không vui gì đối với chuyện Phong Lăng mất tích. Anh vẫn bình tĩnh hệt như Phong Lăng vốn chưa hề bỏ đi, giống như chẳng mấy chốc Phong Lăng sẽ quay về, nên anh hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Lệ lão đại không nói gì, cũng không cử người đi tìm kiểm nên đám A Phong cũng đành kệ.
Bốn tháng sau.
Khu rừng cạnh bãi biển Malibu của Los Angeles.
Trong hang núi, xếp chồng chất mấy bộ xương sói đã bị phong hóa đến mức không nhìn rõ từ lâu.
Bên ngoài hang núi vừa có mưa rơi, nhưng lá cây ở phía trên của rừng cây này quá um tùm, dù có một trận mưa lớn trút xuống thì cũng chỉ có vài giọt mưa rơi xuống khu rừng này thôi. Bên ngoài hang núi là mùi nước mưa tươi mát, hơi ẩm ướt, nhưng lại trong lành dễ chịu, là sự trong lành của cây cối tươi tốt mà trong thành phố ồn ào náo nhiệt vốn không thể ngửi thấy.
Trong hang núi rất ấm, bây giờ vốn là cuối Xuân sắp sang Hè nên trời không quá lạnh, bên ngoài có mưa nhưng trong hang có một ánh lửa. Trên đống lửa này chất không ít cành cây khô đã được nhặt về từ lâu, còn có vài ba cái nồi, bát, muôi, chậu đơn giản được cọ rửa sạch sẽ rồi gác ở bên cạnh, trong nồi có nước vừa được đun, đang sôi sùng sục.
Bên cạnh còn có một bệ đá bằng phẳng dài khoảng hai mét đơn giản, đây chính là giường của Phong Lăng.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, Phong Lăng đứng dậy rồi tùy ý vận động cánh tay của mình, đi tới đùng một cái gậy dài khẽ khểu vào đống lửa sắp tàn, sau đó cô lại nhét thêm mấy cành củi khô vào trong, chưa đến vài giây sau lửa lại bùng lên.
Đây đã là tháng thứ ba cô quay lại cuộc sống trong khu rừng rậm này. Hơn một tháng đầu sau khi rời khỏi căn cứ, cô thật sự đã đi dạo chơi khắp nơi để giải khuây, thậm chí còn bớt thời gian đi gặp Quý Noãn mấy lần. Sau đó, vợ chồng Quý Noãn về nước, Phong Lăng cũng không gặp lại cô ấy nữa, thế rồi cô quay lại khu rừng mà mình từng sống trước khi năm tuổi.
Chỉ có điều, bầy sói trước kia sống ở đây đã bị con người xông vào và đuổi đi, những con còn sót lại cũng đã chết hết trong hai mươi năm nay rồi, vì thế trong hang núi đã trống không từ lâu.
Phong Lăng đang gầy củi lửa, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài thì đột nhiên như nghe thấy có tiếng động gì đó giống như âm thanh chân của con người giẫm lên bụi cổ gần đây. Cô đã ở đây mấy tháng, chưa từng gặp bất kỳ ai, nên cô không chắc rốt cuộc là có người hay có con thú nào đó trong rừng đang đến gần.
Đến khi có người đi vào trong hang núi, cô chợt liếc mắt nhìn thì trông thấy một người đàn ông cao lớn đang ném bừa chiếc túi du lịch màu đen trong tay xuống dưới đất. Trên cơ thể người đàn ông đó có mùi nước mưa, ẩm ướt lạnh lẽo mà mạnh mẽ, đầu lông mày nghiêm nghị của anh nhướng lên, cứ nhìn cô như vậy: “Cô vợ nhỏ, cái giường đá này của em có nằm được hai người không?”