Nguyetmai
"Tâm tình không tốt thì đi ra ngoài giải sầu, không uống rượu cũng được, đi cho khuây khỏa thôi mà." Thấy hai người mãi giằng co, Bạch Vi liền dàn xếp: "Con gái mà, dù gì đi nữa cũng đừng tự hành hạ bản thân. Chuyện gì cũng đừng quá đặt nặng trong lòng. Đi ra ngoài một chút thay vì cứ kìm nén trong lòng cũng tốt, như thế sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Đầu Quý Noãn cúi gằm, tiếp tục buộc dây giày, không nói lời nào. Như vậy càng cho thấy lúc này cô thật sự rất bức bối.
Càng ngày quan hệ giữa Phong Lăng và Quý Noãn càng trở nên gần gũi. Có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cô dần dần đồng cảm. Cho dù cô luôn nhớ lời căn dặn của Tổng Giám đốc Mặc, nhưng lúc này cô cũng cảm thấy tâm tình của Quý Noãn cần được giải tỏa.
Nỗi bức bối đã chất chứa trong lòng Quý Noãn cả tháng nay rồi. Chuyện ngày hôm nay rốt cuộc như là giọt nước làm tràn ly.
"Vậy thì đi thôi, tôi cũng đi. Nhưng tuyệt đối đừng uống thêm nữa, cô đã uống ba lon bia rồi." Phong Lăng nói.
***
Thế nhưng thực tế cho thấy, Phong Lăng đã đánh giá thấp khả năng thuyết phục khách hàng của nhân viên phục vụ ở quán Pub rồi.
Ban đầu Bạch Vi và Quý Noãn vốn kiên định chỉ gọi một đĩa hoa quả và một chai rượu trái cây có nồng độ cồn rất thấp. Nhưng cuối cùng họ cũng đầu hàng trước lời giới thiệu của nhân viên, phải gọi mấy chai được giới thiệu là rượu trái cây nhập khẩu, một loại màu đỏ, một loại màu lam, thoạt nhìn là rượu trái cây, nhưng nồng độ cồn cũng không phải là thấp.
Uống rượu mà uống lẫn mấy loại cùng một lúc thì cũng có thể tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào rồi.
Quý Noãn có tửu lượng rất kém. Ngồi uống chưa tới một giờ, cô đã nhắm mắt nằm bất động trên sofa.
Phong Lăng đỡ cô dậy. Bạch Vi ngồi bên cạnh thở dài: "Thảo nào Quý Noãn nói trong nhà có người không cho cô ấy uống rượu. Quả nhiên là tửu lượng quá kém."
"Tửu lượng kém vốn là điểm yếu của cô ấy. Ngày mai khi cô ấy tỉnh lại, các cô đừng trêu chọc cô ấy. Bằng không, với tâm trạng u uất gần đây, trái tim cô ấy sẽ vỡ tan thành từng mảnh luôn đấy!" Thấy Quý Noãn say mèm nằm bất động như chết, Phong Lăng nửa đùa nửa bất đắc dĩ đỡ cô dậy.
Bạch Vi cũng cười, nói: "Chuyện tình cảm của em ấy có vấn đề phải không? Ài, chị cũng thấy nhiều nên đã quen rồi. Mấy cô nàng thường ngày có vẻ uy phong bản lĩnh nơi làm việc, nhưng hễ đụng phải vấn đề tình cảm là lại như con mèo ướt! Chị hiểu mà, nhất định sẽ không chê cười em ấy đâu!"
Phong Lăng cũng không tiếp tục nói chuyện, xoay người dìu Quý Noãn đi ra ngoài.
Quý Noãn đã say thật sự, hơn nữa còn là lần đầu tiên uống say tới mức này. Người cô mềm như như cọng bún, nhờ có Phong Lăng nâng mới đứng lên được.
Họ đang ở dưới tầng hầm của quán bar cà phê, phải đi thang máy mới lên trên được. Trước lúc được dìu vào thang máy, Quý Noãn ôm ngực, đầu tựa trên vai Phong Lăng, vẻ mặt buồn bã, nói: "Tôi chưa từng thấy… người đàn ông nào có tính tình như thế…"
Phong Lăng: "…"
"Nếu anh ấy không quan tâm tới tôi nữa thì cũng đừng tới trường chứ!"
Phong Lăng: "…"
"Đã tới Đại học T rồi mà vẫn không đếm xỉa gì tới tôi. Tôi cũng đã gọi điện thoại cho anh ấy rồi, thế mà anh ấy không nghe máy! Lúc đó, nhất định anh ấy đang ngồi trong một chiếc xe nào đó!"
Phong Lăng: "…"
"Có bản lĩnh thì cứ làm ầm ĩ lên một trận đi! Cần gì phải lạnh lùng với tôi như vậy chứ? Chẳng lẽ anh ấy thật sự cho rằng tôi cảm thấy mình đuối lý là sẽ nhũn như con chi chi bám chặt lấy anh ấy không rời sao! Anh ấy tưởng mình là Phật tổ Như Lai, còn con nhóc Quý Noãn này là yêu hầu trong lòng bàn tay anh, cả đời cũng không thể thoát ra được hay sao? Tôi nói cho cô biết, kiếp trước tôi đã từng thoát khỏi tay anh ấy rồi!"
Phong Lăng: "…"
Lúc này Phong Lăng cũng không còn lòng dạ nào để bận tâm đến những lời lẽ lộn xộn mà Quý Noãn nói ra trong lúc say nữa.
Cô chỉ có thể yên lặng nhìn cửa thang máy trước mặt đã im lìm mở ra cả nửa phút đồng hồ. Da đầu cô tê dại, sững sờ nhìn người đàn ông cao lớn bên trong thang máy.
Phát hiện cửa thang máy đã mở ra nhưng Phong Lăng vẫn chưa dìu mình đi vào, Quý Noãn hé mắt ra liền giật mình thảng thốt nhìn người đàn ông dường như đang đứng lặng trong thang máy.
Cô nheo mắt, nhích lại gần để nhìn cho kỹ. Theo bản năng, Phong Lăng vội dìu cô đi vào. Quý Noãn hơi lảo đảo, suýt nữa ngã xuống thang máy, Phong Lăng vội đỡ lấy cô: "Bà Mặc…"
Trong lúc được đỡ, Quý Noãn mở mắt ra nhìn người đàn ông trong thang máy.
Với khoảng cách này nhìn qua, khuôn mặt trước mắt tuấn tú đến mức người ta chỉ muốn giơ ngón cái lên tán dương.
Chẳng lẽ cô thật sự đã uống nhiều lắm sao? Đây rõ ràng là cái người đàn ông sống chết gì cũng không thèm đếm xỉa tới cô, cũng không nhìn cô, lại càng không nhận cuộc gọi của cô, sao giây phút này hình như lại đứng trước mặt cô?
Quý Noãn nhìn người đàn ông mạnh mẽ trước mặt. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, chiếc mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ sắc sảo. Anh mặc quần âu đen, đôi chân thon dài thẳng tắp cùng áo sơ mi trắng bóc không cài hết nút khiến xương quai xanh lờ mờ hiện ra. Nét gợi cảm cùng với sự cấm dục toát ra khí chất mê hoặc người khác.
Anh đứng đó, lạnh lùng, kiêu ngạo, xa cách.
Trong lúc Quý Noãn say khướt chăm chú nhìn mình, anh chỉ lãnh đạm hơi nheo mắt, hờ hững nhìn lướt qua chiếc áo khoác cô mặc, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô.
Ánh mắt kia quá bình thản, con ngươi sẫm màu tĩnh lặng như mặt hồ yên ả.
Lúc nãy, do Phong Lăng đỡ Quý Noãn dậy, nên bây giờ áo khoác của Quý Noãn hơi xộc xệch một chút. Tóc cô cũng xõa xuống, những sợi tóc đen nhánh vướng vào cổ càng làm nổi bật làn da trắng nõn, mịn màng và gương mặt đang ửng hồng vì chuếnh choáng men say của cô.
"Ông Mặc!" Phong Lăng hơi xấu hổ đỡ lấy Quý Noãn. Cô không ngờ lần đầu tiên cùng Quý Noãn đi ra ngoài phóng túng một phen lại bị Mặc Cảnh Thâm bắt gặp ngay tại trận.
Xem ra, cho tới bây giờ, nhất cử nhất động của Quý Noãn đều ở trong tầm mắt của Mặc Cảnh Thâm. Một tháng qua, bất kể Quý Noãn ở đâu, làm gì, cho dù Phong Lăng không báo cáo, anh cũng biết rõ.
Người đàn ông vẫn lãnh đạm đứng trong thang máy không nói lời nào.
"Tâm trạng của bà Mặc đã bị đè nén một tháng nay rồi. Hôm nay khó khăn lắm mới đợi được ông, nhưng thái độ của ông khiến cô ấy suy sụp hoàn toàn. Chuyện bà Mặc uống rượu hôm nay, tôi…"
Phong Lăng đang giải thích thì chợt Quý Noãn đảo mắt, nghiêng đầu một bên nhìn Phong Lăng, buồn bã nói: "Phong Lăng… cô có muốn lại giả trai như trước không? Khi nào tôi thoát khỏi lòng bàn tay của Mặc Cảnh Thâm, chúng ta kết hôn nhé? Dù sao cô đẹp trai như thế, bản lĩnh lại cao như vậy… hay là chúng ta ghép lại thành một đôi đi!"
Phong Lăng: "…"
Trong phút chốc, Quý Noãn liền bị Phong Lăng "vứt" vào lòng người đàn ông trong thang máy!
Chân cô mất thăng bằng, mũi đụng vào ngực anh lập tức đau đến mức nhăn mặt nhíu mày. Cô phải đưa hai tay níu lấy vạt áo của anh mới tạm thời đứng vững. Cô lại đưa tay xoa xoa mũi, liếc nhìn Phong Lăng: "Phong Lăng, sao cô đẩy tôi?"
Phong Lăng thấy lúc này Quý Noãn đã say đến mức không còn nhận biết được tình huống, lại thấy ánh mắt lãnh đạm và hờ hững của Mặc Cảnh Thâm thì cô lạnh cả sống lưng. Cô khẽ nói: "Bà Mặc, cô say quá rồi, mau nhắm mắt lại ngủ đi, đừng nói nữa."
"Tôi say sao?" Quý Noãn nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác, đầu nghiêng về phía trước, dựa vào lòng người đàn ông kia, lại thấp giọng lẩm bẩm: "Có lẽ tôi say thật rồi… Thảo nào lại thấy người này giống Mặc Cảnh Thâm như vậy… E là lúc này tôi nhìn ai cũng ra Mặc Cảnh Thâm cả… Ha… Say rồi say rồi, say thật rồi…"