Dù là ai, chỉ cần là người quan tâm tới tôi thì không cần phải bị ai đó có thái độ thù địch như vậy.” Giọng điệu của Phong Lăng rất thẳng thắn, sau khi uống thêm một hớp nữa, cô mới nói tiếp: “Anh Lệ, tuy tôi biết lời nói của mình không có tác dụng gì nhưng tôi vẫn khuyên anh nên nhìn cho rõ thân phận của bản thân đi, đừng ở nhà bên cạnh tôi nữa, Los Angeles mới là nơi anh nên đến, chỗ này là Boston.”
“Nơi nào anh nên đến, còn cần em phải nhắc?” Người đàn ông làm vẻ mặt “trong lòng anh tự biết”, cũng không hỏi thêm gì về bạn học Trần đưa canh gừng đến nữa, nhưng vẫn dễ nhận thấy anh vẫn không vui tí nào. Anh chỉ nhìn đồng hồ một lát rồi đi đến cầm lấy chìa khóa nhà cô đặt ở trên giá để giày trước cửa.
“Anh lấy chìa khóa nhà tôi làm gì?” Phong Lăng thấy động tác của người đàn ông kia thì hỏi.
“Đã bệnh đến thế mà còn không biết ra ngoài mua thuốc? Anh đi mua thuốc cho em.”
“Vậy anh cầm chìa khóa của tôi để…?”
“Lỡ như anh mua thuốc về rồi thì thấy em khóa cửa bên trong, sống chết không chịu cho anh vào thì làm sao?” Người đàn ông nói với vẻ rất hiển nhiên.
Phong Lăng lạnh mặt nhìn Lệ Nam Hành: “Biết tôi không muốn gặp mà anh vẫn muốn dây dưa đến cùng à? Sao tôi lại không biết ngoài vô liêm sỉ ra, anh Lệ đây còn bám dính như kẹo mạch nha không dứt nổi thế này nhỉ?”
“Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận là em muốn dứt tôi ra?” Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô một cái, ngay lúc Phong
Lăng đang làm mặt lạnh, nhìn anh sắp nổi giận thì anh mở cửa đi thẳng ra ngoài, rồi thuận tay đóng cửa lại. Cánh cửa kia khép lại một cách rất tự nhiên
Tất nhiên bởi vì trong tay anh có chìa khóa.
Lúc cửa đóng lại, Phong Lăng bỗng cảm thất rất mờ mịt.
Rốt cuộc là sao đây?
Trong tình yêu, chẳng lẽ người phản bội trước không phải là người sai sao? Vậy tại sao Lệ Nam Hành lại làm vẻ mặt như thể cô đã “đá” anh đi vậy chứ?
Phong Lăng lườm một cái về phía cửa, rồi nâng bát canh trong tay lên uống một hơi hết sạch.
Kết quả bị cảm giác vừa nóng vừa cay này làm cho cơ thể của cô cứng đờ lại trong chốc lát, cô cố nhịn không nhổ ra, miễn cưỡng nuốt xuống.
Nửa tiếng sau, người đàn ông kia thản nhiên cầm chìa khóa, mở cửa đi vào cứ như đang vào nhà mình.
Trong số các nhà trọ xung quanh Đại học Bách khoa, có rất nhiều căn đã lâu đời, có một số nhà không có thẻ phòng điện tử cùng với khóa vân tay, vẫn phải dùng chìa khóa.
Nghe thấy tiếng vang của chìa khóa trong tay người đàn ông kia, Phong Lăng đã uống hết sạch bát canh gừng, liếc mắt nhìn anh một cái, lập tức đứng dậy muốn đi đến lấy chìa khóa cùng hai hộp thuốc ở trong tay anh: “Được rồi, lát nữa tôi tự biết uống thuốc trước khi ngủ, anh đi đi.”
Lệ Nam Hành chỉ hơi giơ tay lên cao là tay cô đã chụp hụt, không thể bắt lấy chìa khóa và thuốc, còn lảo đảo đến mức suýt nữa đã bổ nhào vào *** anh. Phong Lăng vội vàng lùi về sau một bước rồi lại giương mắt nhìn thứ ở trong tay anh, cô bặm môi, trong mắt ánh lên vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng cũng chẳng muốn tranh giành với anh, với loại đàn ông này, càng đấu với anh thì anh càng được đà thôi.
Cô dứt khoát xoay người về ghế ngồi, không thèm nhìn đối phương nữa. Nhớ tới nguyên nhân bản thân bị cảm cũng là bởi vì trong phòng có mùi hương của người đàn ông này khiến cho cô không thể ngon giấc. Nếu sớm biết anh ở nhà bên cạnh thì cô đã chuẩn bị đầy đủ để tùy cơ ứng biến rồi, cô còn chịu lạnh ở trong phòng cả một tối, còn bệnh thành thế này. Lệ Nam Hành vứt chìa khóa lên lại trên giá để giày cạnh cửa, cầm thuốc để lên trên bàn trà, lại đi rót cho cô một cốc nước: “Em mới uống canh gừng xong thì hơn nửa tiếng sau hằng uống thuốc. Thuốc cảm với thuốc kháng sinh uống cách nhau, uống thuốc cảm xong phải đợi một lúc mới uống tiếp kháng sinh được. Nếu như trước khi ngủ em quên uống thì anh sẽ gọi điện nhắc em.”
“Anh biết số điện thoại hiện tại của tôi?” Phong Lăng hỏi theo bản năng.
“Kì lạ lắm à?” Người đàn ông nhìn cô.
Phong Lăng quay đầu đi chỗ khác.
Không kì lạ.
Anh là Lệ Nam Hành, tất nhiên không kì lạ.
Thấy Phong Lăng không muốn nói chuyện, Lệ Nam Hành cũng không nhiều lời, chỉ đi quanh phòng cô một vòng rồi nói:
“Hai ngày nay em không ra khỏi nhà, sao lại bị cảm?”
Nói ra nguyên nhân thì thấy bản thân thật ngu ngốc, cũng rất xấu hổ, thế nên Phong Lăng lựa chọn im lặng. Lệ Nam Hành đã đi vào phòng ngủ của Phong Lăng, cũng kiểm tra cửa sổ bên trong một lượt. Bây giờ cửa sổ đã đóng rất chặt, chẳng hở ra khe nào nhưng trong không khí đều là hơi nóng hầm hập, anh chỉnh máy điều hòa tới nhiệt độ phù hợp, lúc này mới quay đầu nhìn sang phòng tắm đang mở đèn. Vào trong phòng tắm, có lẽ trong ý thức chủ quan không nghĩ gì cả nhưng anh vẫn theo bản năng liếc sang giá phơi áo.
Hai bộ đồ lót đáng yêu lúc trước treo ở đó nay đã bị lấy xuống rồi.
Trống không.
Lệ Nam Hành bỗng nhiên rất muốn cười bản thân, vậy mà anh lại thấy có chút tiếc nuối?
Kiểm tra một lượt thấy trong phòng cô không có nơi nào hở gió khiến cô bị lạnh, Lệ Nam Hành cũng không ở lại lâu, trước khi rời đi chỉ dặn dò vài câu để cô nhớ uống thuốc đầy đủ. Mãi đến khi trở về căn nhà bên cạnh, người đàn ông mới thuận tay lấy ra một chiếc chìa khóa vừa mới làm lại theo mẫu ở dưới lầu ra, đặt lên kệ trang trí.
Lại quay đầu liếc thứ đặt ở trên kệ kia, bỗng lắc lắc đầu cười khổ.
Năng lực phản trinh sát của Phong Lăng quả thật không tệ nhưng cô vẫn thiếu thường thức trong cuộc sống, không biết vật như chìa khóa này lúc nào cũng có thể đi đúc thêm một cái khác y đúc. Cũng may từ trước đến giờ cô giấu khá kĩ, nếu không, đàn ông có ý đồ xấu với cô ngày càng nhiều lên, e là cô sẽ khó lòng phòng bị được, ngay cả tại sao trong nhà bị người ta vét sạch, chắc cô cũng không biết nữa.
Chung quy lại cô vẫn là Phong Lăng ở trong căn cứ có rất nhiều chuyện nửa hiểu nửa không nhưng tính tình cứ lạnh nhạt như năm đó mà thôi, một người cho dù có ra sao đi nữa, thì bản chất vẫn sẽ không đổi.
Đêm khuya.
Phong Lăng đã ngủ ở nhà hai ngày, sau khi uống canh gừng xong thì cả người nóng lên, lại uống thêm thuốc, cũng còn nhớ phải uống thêm một liều kháng sinh trước khi ngủ, giờ cô đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.
Cô nhìn dãy số trên màn hình là số vùng Los Angeles, không cần nghĩ cũng biết là người đang ở nhà bên gọi đến, cô không nghe, dứt khoát ấn từ chối rồi đi uống thuốc.
Sau khi uống thuốc xong thì tắt đèn, nằm lên giường, cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ thì thấy nhà bên cạnh vẫn đang sáng đèn.
Người đàn ông này cứ thích ở sát nhà cô như vậy à?
Năm đó Lệ Nam Hành cũng dùng chiêu này ép cô ở phòng sát bên, khiến cho cuộc sống của hai người cứ như chung một nhịp thở chẳng thể tách rời ra vậy.
Bây giờ lại giở trò cũ?
Một người đàn ông đã kết hôn.
Là vì lòng tham không đáy mới nghĩ rằng có thể giở lại chiêu cũ này để một lần nữa lừa cô vào tròng sao?
Phong Lăng thu ánh mắt lạnh như băng của mình, lại dứt khoát nhắm chặt hai mắt, trong đầu quét sạch hình bóng người đàn ông không nên tồn tại ra khỏi thế giới của cô.
Lệ Nam Hành ở bên cạnh thấy bên cô đã tắt đèn, lại nhìn màn hình điện thoại bị từ chối một cách vô tình, anh bỏ điện thoại xuống, mở cửa đi ra ngoài ban công.
Nơi cô ở rất yên tĩnh, đêm khuya mười một giờ, lặng thinh không một tiếng động.
Lệ Nam Hành châm điếu thuốc, giữa ngón tay có đốm lửa lờ mờ chợt tắt, anh thoải mái dựa vào ban công, ngắm nhìn bầu trời đêm rồi phả ra vài làn khói. Anh lại nghiêng mặt sang bên cạnh, nhìn cửa sổ đã đóng chặt cùng với gian phòng đã tắt đèn tối đen như mực của căn nhà kế bên.