Kỳ thi kéo dài ba ngày, Thời Niệm Ca không ngờ ba mẹ cô lại về nước trong mấy ngày này, họ nói vì cô thi vào đại học, sẽ thật sự có lỗi nếu họ không ở cùng cô, sau đó cứ thế đưa cô đến trường.
Thật ra ba mẹ không vào trường, chỉ gọi điện cho cô nói rằng họ đến rồi.
Sau ngày thi đầu tiên Thời Niệm Ca bước ra trông thấy ba mẹ đang đứng bên cạnh xe đậu bên ngoài cổng trường, cô bước thẳng lên xe, bị ba mẹ kéo về nhà họ Thời, nấu những món ngon đồ bổ cho cô, ngày mai vẫn phải thi tiếp, sau khi ăn cơm thì bắt đầu nghỉ ngơi.
Cô không biết hôm nay Tần Tư Đình có thời gian không, chỉ là anh không gọi điện cho cô cũng chẳng nhắn tin lại, có lẽ xảy ra chuyện gì đó, hoặc là quá mệt mỏi nên đã nghỉ ngơi rồi, cô không thể làm phiền anh.
Đợi thi xong hết rồi tính tiếp vậy.
Ngày thi thứ hai, cô vẫn đúng hẹn đứng dưới tán cây, Tần Tư Đình vẫn không xuất hiện, nhưng sau đó hỏi giáo viên, vẫn là câu trả lời anh vào phòng thi rồi.
Không bỏ thi là được.
Cho đến ngày cuối cùng kết thúc kỳ thi đại học, ba mẹ nói họ bận rộn ở Hải Thành vài ngày, mấy ngày này cô luôn ở nhà họ Thời, không hề quay lại biệt thự Lệ Thủy.
Ông ngoại cũng đến, cả nhà cùng nhau thảo luận chuyện cô học y, dù ba mẹ biết không thể nào thay đổi suy nghĩ của cô, nhưng vẫn phàn nàn với ông ngoại vài câu, nói rằng nhà chỉ có một đứa con gái, sau này không có ai kế nghiệp, cứ khăng khăng phải học y gì gì đó, ông ngoại thì ngược lại, lúc nào cũng bình tĩnh, chỉ nói một câu: “Niệm Niệm từ bé đã theo ba, lớn lên trong phòng thí nghiệm, ba chưa từng cố ý lôi kéo con bé, nhưng hoàn cảnh trưởng thành như vậy, con cảm thấy tâm lý con bé sẽ thế nào?”
Câu nói này khiến ba mẹ cô nói không nên lời.
Thật ra nhà họ Thời không thiếu người, có rất nhiều người giúp việc, cho dù họ có bận rộn thế nào, thì cuộc sống của Thời Niệm Ca cũng vô cùng đầy đủ và được chăm sóc rất tốt.
Nhưng từ nhỏ Thời Niệm Ca đã thích theo ông ngoại, mới thành ra cớ sự hôm nay.
“Quên đi, học y thì học y, những năm tháng tươi đẹp nhất lại cống hiến hết cho y học, ba mẹ đau lòng lắm.” Ba cô ngồi bên cạnh thở dài.
“Không thể nói như vậy được, nghe nói ở viện y học cũng có nhiều người đẹp lắm, sau khi Niệm Niệm học y, không chừng gặp được người gia thế không tệ mà còn đẹp trai, cùng nhau học y cùng nhau làm bác sĩ.” Quý cô Dương Trân Trân đã bỏ cuộc trong chuyện tìm cách ngăn cản cô, bắt đầu xoay qua chuyện này.
Ba Thời: “…”
Thời Niệm Ca: “…”
“Đúng rồi Niệm Niệm, lần trước con nói thích cậu gì…”
Mẹ cô vừa nói đến đây, ánh mắt ông ngoại đã phóng thẳng đến, Thời Niệm Ca vội vàng ra hiệu cho mẹ, cho đến khi quý cô Dương Trân Trân nhận ra ba mình đang ở đây, lúc này mới vội vã nói sang chuyện khác: “À, là mẹ nói, lần trước còn thích kiểu nam sinh nào nhỉ? Sau khi đến đại học y khoa, không biết có gặp được hình mẫu lý tưởng của mình không, ngàn vạn lần đừng để hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi tốt nghiệp vẫn còn là một cô bé độc thân, vậy thì mặt mũi của mẹ biết để vào đâu.”
“Sinh viên phải ra dáng sinh viên, yêu đương cái gì, thời đại nào rồi, ba mươi tuổi sự nghiệp thành công kết hôn cũng không lạ, nói xem Niệm Niệm bao nhiêu tuổi rồi? Vừa mới thi đại học xong con đã lo lắng nó không có người yêu? Nào có ai làm mẹ như con?” Ông ngoại bắt đầu bất mãn.
Quý cô Dương Trân Trân híp mắt lại, nhìn con gái một cách sâu xa.
Thời Niệm Ca bày ra vẻ mặt tươi cười: “Hì hì, mọi người nói gì thế… con nghe không hiểu….”
Quý cô Dương Trân Trân bắt đầu dài mặt ra.
Đúng là đứa con gái có gan bán đứng mẹ mình mà.
Kỳ thi đã kết thúc, Thời Niệm Ca vô cùng muốn hỏi Tần Tư Đình thi sao rồi.
Nói đến chuyện này, cô vẫn còn cảm thấy mất mát.
Kể từ hôm trước ngày thi đó cô và Tần Tư Đình vẫn chưa liên lạc lại cho đến tận bây giờ, ngay cả ngày thi cô cũng không thấy anh.
Cô tưởng rằng vì anh bận rộn, cho nên mới mới không chủ động nhắn tin cho anh, thế mà anh ngang nhiên không nhắn tin cho cô.
Thời Niệm Ca cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô vẫn cảm thấy mộng mị vì nụ hôn đó, không rõ vì điều gì, nhưng cô cảm thấy bây giờ có nói gì cũng không còn tự nhiên nữa.
Cô không biết bình thường người ta yêu nhau thế nào, nhưng nếu anh đã hôn cô, vậy có thể nói lên chuyện anh thích cô là thật phải không.
Nhưng anh vẫn chưa trả lời cô, là do anh xảy ra chuyện gì đó? Hay chỉ đơn giản… anh không muốn trả lời?
Nhưng cô lại sợ hỏi anh chuyện này, lỡ như anh hiểu lầm, cho dù trước giờ vẫn luôn là cô chủ động, nhưng nếu một mai cô phát hiện tình cảm này không đến từ hai phía, thật ra chỉ có mình cô đơn phương, cô sợ sau khi bản dành quá nhiều tình cảm cho anh, sẽ khiến anh chịu áp lực.
“Xem gì đó?” Bởi vì mấy ngày trước dì cô về nước, đứa con út của dì, thua cô một tuổi cũng đến nhà họ Thời ở vài ngày, đột nhiên bước lại bên cạnh cô, ngó nghiêng di động trong tay cô.
Thời Niệm Ca vội vàng tắt màn hình, cất điện thoại vào túi, nói: “Không có gì, trả lời tin nhắn thôi.”
“Vậy chị trả lời chưa? Em không bước lại thì chị không trả lời à.” Cậu em họ bày ra vẻ mặt “biết tỏng” vỗ vai cô: “Chị này, giấu cái gì mà giấu, ai mà chẳng có crush chứ.”
“Em có không?” Thời Niệm Ca nhớ tới cậu nhóc này cũng chỉ mười mấy tuổi thôi, lập tức nhướn mày nhìn nó.
“Hờ, có chứ.” Cậu em thản nhiên gật đầu, móc điện thoại cho Thời Niệm Ca xem một tấm ảnh: “Nhìn thấy không? Hoa khôi giảng đường, nhiều nam sinh theo đuổi lắm, cuối cùng rơi vào tay em.”
Thời Niệm Ca nhoẻn miệng cười: “Em còn cướp trên tay người khác à?”
“Có ai cấm đâu? Xinh đẹp thế này, lại còn tốt tính, ai mà không thích chứ.” Cậu em họ vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô: “Nhưng mà không phải tình đầu, mười bốn tuổi em đã yêu rồi.”
“Vậy thì sớm quá rồi.”
“Sớm hả? Hồi em học tiểu học, năm nào chả thấy mấy đứa hun hít ngoài hành lang, em mà còn tính là sớm à?”
“…” Thời Niệm Ca ít khi quan sát những người khác, đến giờ mới phát hiện hóa ra mình vẫn còn ngây thơ quá, đột nhiên tỉnh ngộ, mọi người sau khi thi đại học, đều đã là người trưởng thành rồi, sao cứ phải rón rén thế này, thật sự không cần thiết.
Hơn nữa Tần Tư Đình hôn cũng đã hôn rồi, mà hôm ấy anh cũng chẳng ngại ngùng gì, chẳng lẽ bị biểu hiện ngây ngô của cô hôm đó dọa rồi?