“Ôi đệch, đây là cái gì?”
Phong Lăng thấy trong nhà đông người, hơn nữa một tháng nay cô cũng đã quen việc nấu cơm hằng ngày nên quyết định làm thêm vài món. Sau khi Phong Lăng bê từng món ra bàn, Lôi Bằng kinh ngạc nhảy cẫng lên, tóm Tam với Lâm Thành tới bảo: “Tiểu Phong Lăng của chúng ta khoe tay nghề kìa!”
“Con gái đúng thật là khác hẳn, nếu chịu nghiêm túc nghiên cứu chuyện bếp núc thì sẽ học được rất nhanh.” Tam bỏ một miếng thịt vào miệng, hương vị thơm ngon của nó khiến anh ta phải tấm tắc mãi, nhưng anh ta cũng phải lấy giấy lau vội tay đi để tránh Phong Lăng phát hiện ra anh ta bốc tay rồi lại bị lườm.
Phong Lăng đi ra thấy mỗi Lệ Nam Hành vẫn đang ngồi trên sofa chê các bộ phận trên cơ thể A K, từ mắt đến cổ đến cả cái móng tay cũng chê một lượt. Còn A K dù bị lão đại mà mình luôn sùng bái, nay lại kiêm thêm ân nhân cứu mạng chê, vẫn tỏ ra rất cảm động.
Mà mấy đĩa thức ăn đầy ắp để trên bàn lúc này đĩa nào đĩa nấy đều vơi đi một ít, không phải đĩa này thiếu mất mấy con tôm thì đĩa khác bớt vài miếng thịt nhưng nhìn kỹ lại thì hình như vẫn chưa ai động vào bát đũa cả. Mấy người kia còn đang đứng rất nghiêm chỉnh bên bàn.
Phong Lăng hơi thắc mắc, lại nhìn kỹ mấy người bọn họ.
Tam cười vẫy tay với cô: “Mấy giờ thì ăn cơm ấy nhỉ?”
“Sắp rồi, nhanh thôi.” Nói rồi cô đi bê nốt bát canh hầm thuốc bắc mà mình mới học nấu ra. Khi ra tới nơi hình như trên mâm lại thiếu mất hai con tôm. Phong Lăng quay ra nhìn tên đầu sỏ Tam, thấy anh ta đang lén nắm mảnh giấy ăn vẫn chưa kịp vứt vào thùng rác.
Cô vừa tức vừa buồn cười: “Đói thì ngồi xuống ăn, đứng đó chờ gì nữa?”
“Thì đang đợi cô mang hết món lên mà, tuy trước đây cũng từng được ăn món cô nấu rồi, nhưng mấy khi được ăn bữa thịnh soạn thế này.” Thấy không giấu được nữa, Tam cười hề hề, không khách khí nữa mà ngồi vào bàn đầu tiên.
Lâm Thành với Lôi Bằng quay ra nhìn về phía sofa, rồi lại quay ra đánh mắt ra hiệu cho Tam, ý bảo lão đại vẫn chưa ngồi vào bàn.
Tam hơi sững ra, quay qua bảo: “A K, đỡ lão đại lại đây ăn cơm!”
A K nghe thế, vội đứng dậy, nhanh nhẹn đỡ Lệ Nam Hành vẫn còn đang ôm gối ôm dậy.
Lệ Nam Hành nhíu mày: “Cái chân này của cậu cũng linh hoạt thật đấy nhỉ.”
“Hê hê.” A K đắc ý: “Lão đại, để em đỡ anh.”
Thật ra Lệ Nam Hành có thể tự ra bàn ăn, nhưng thấy A K nhiệt tình quá, anh cũng chỉ tỏ vẻ ghét bỏ chứ không nói gì, để kệ cho cậu ta đỡ mình đi.
Sau đó mấy tên nịnh đầm này lại như nhìn thấy Hoàng đế giá đáo, người thì đỡ, người thì kéo ghế, người thì chuẩn bị bát đĩa, cho đến khi sắp xếp cho Lệ Nam Hành đâu vào đó xong mới thở phào một hơi.
Trên đời này, ngoài Lệ Nam Hành ra, không có ai có thể hiểu về tay nghề nấu nướng của Phong Lăng hơn anh. Lệ Nam Hành ngửi được mùi hương của các loại thức ăn trên bàn nhưng cũng không vội, còn đắc ý nhướng mày, tự bán tự khoe thay “vợ” mình: “Thế nào? Mùi vị được chứ hả?” Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
“Ngon, ngon lắm, thật sự rất ngon! Nào chỉ dùng một chữ ngon để diễn tả, phải là quá ngon ấy chứ!” Tam bắt đầu cầm đũa tấn công các món trên bàn, anh ta nhét một con tôm vào miệng rồi nói: “Em nhớ trước đây lúc ăn món Phong Lăng nấu thì cũng chỉ được tính là ăn được thôi, thế mà giờ lại ngon thế này!”
A K cũng ngồi xuống: “Thế xem ra tôi được nếm tay nghề của Phong Lăng nhiều hơn các cậu nhiều rồi.”
Đám Tam lập tức nhìn A K bằng ánh mắt “cậu muốn chết à?”.
A K ngẩn người, quay lại nhìn vào đôi mắt không có tiêu cự của lão đại, vội tự cứu: “Khụ, thật ra có cộng vào cũng không được mấy lần, trong chỗ chúng ta, chỉ có lão đại là được ăn nhiều nhất thôi ha ha ha…”
Lệ Nam Hành lạnh lùng “liếc” cậu ta một cái, A K vội cúi gằm đầu cầm bát ăn cơm.
Lâm Thành ăn được vài miệng thì bảo: “Thật ra Phong Lăng cho rất ít gia vị với dầu ăn, chắc vì giờ lão đại không hợp ăn những món quá dầu quá mặn đúng không? Thế mà vẫn nấu ngon được thế này, có thể thấy Phong Lăng thật sự vừa có thể thỏa mãn được cái dạ dày của lão đại, bên cạnh đó vẫn có thể chăm sóc tốt được cho sức khỏe của anh.”
“Vừa nãy tôi vào bếp thấy trên máy hút khói có dán mấy tờ giấy, tôi có nhìn qua hình như là cách phối thức ăn với gia vị.”
“Giờ Phong Lăng bỏ ra nhiều công sức như thế này, sau này lão đại có phúc rồi.”
Dù là được nịnh nhưng Lệ Nam Hành lại rất hưởng thụ, tỏ ra rất hài lòng. Thật ra anh cầm bát đũa ăn rất thành thạo, trông không hề giống bị ảnh hưởng bởi đôi mắt.
Thấy trạng thái của lão đại tốt như vậy, tất nhiên bốn tên nịnh bợ kia không dám nhắc đến chuyện mắt anh, chỉ nói về những điều vui vẻ. Họ còn kể hôm lão đại xảy ra chuyện ở Israel, người của căn cứ tìm mãi vẫn không thấy lão đại, cuối cùng sau khi tuyên bố không phải tới Israel nữa, A Phong một mình ngồi trước đống thẻ tên của các anh em đã mất ở trụ sở căn cứ, khóc suốt một đêm trời. Sáng hôm sau, lúc mọi người phát hiện ra anh ta, anh ta vẫn còn nằm dưới đất, bên cạnh là đống chai rượu lấy từ chỗ Hàn Kình, cả người nồng nặc mùi rượu. Lúc được mọi người đỡ về, anh ta còn nói: “Lão đại, bao giờ thì anh quay về”, “lão đại, anh quay về nhìn tôi đi”, “Lão đại, anh báo mộng cho tôi đi mà”, hủy hết cả hình tượng bình tĩnh, lạnh lùng thường ngày.
Lệ Nam Hành nghe xong cũng không có biểu cảm gì: “Trong căn cứ cũng không phải cái gì cũng là tài nguyên vô hạn, nhất là bảo người của đội tinh anh đi cứu người. Nếu có nhiệm vụ chính thức thì hãy ra quân, không thể chỉ vì hai kẻ không biết sống chết thế nào là tôi với A K mà không ngừng điều động hỏa lực của cả căn cứ như thế. Cậu ta có thể kiên trì lâu như vậy cũng đã không dễ gì rồi, cũng phải nghĩ cho tình hình của căn cứ nữa. Nếu tôi là cậu ta tôi cũng sẽ quyết định như vậy.”
Nói đến đây, Lệ Nam Hành lại hờ hững bảo: “Mà các cậu lấy công chuộc tội nên được ở lại căn cứ rồi mà nhỉ?”
“Đúng ạ!” Tam lập tức ngước mắt lên: “Lão đại biết chuyện rồi à?”
Lệ Nam Hành hào sảng đáp: “Tốt xấu gì cũng là mấy người các cậu với Phong Lăng cùng tìm tôi và A K về. Dám không cho các cậu cơ hội lập công chuộc tội thì A Phong cũng cút khỏi cái chức người phụ trách căn cứ đi là vừa.”
“Hề hề, biết ngay là lão đại độc miệng nhưng vẫn tốt bụng, lúc nào cũng nghĩa khí với bọn em mà.”