Tần Tư Đình để lọ thuốc xuống, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bình tĩnh thờ ơ của anh: “Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu bị ai cho uống thuốc mê hả? Ngay cả người phụ nữ mà mình luôn nâng niu trong tim cũng quên? Hay là khi hôn mê trong hai tháng qua, cậu đột nhiên nhận ra cuộc sống độc thân suиɠ sướиɠ, nên vô duyên vô cớ vứt bỏ người phụ nữ của mình?”
Người trên giường không nói câu nào, thậm chí còn lạnh lùng như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, không hề có bất kỳ cảm xúc nào.
Tần Tư Đình tức đến nỗi muốn mắng người: “Cậu có biết trong hai tháng qua, ngày nào Quý Noãn cũng trông chừng ngoài cửa phòng bệnh bao lâu không? Một người phụ nữ vừa mới sẩy thai không lâu như cô ấy, biết rõ cách tường cách cửa không nhìn thấy cậu mà vẫn cố chấp trông chừng ở đây mỗi ngày. Lúc đó cậu suýt mất mạng vì tai nạn xe, cô ấy cũng suýt mất mạng. Hai người các cậu cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, đây cũng không phải lần đầu tiên sống chết cùng nhau. Bây giờ đột nhiên cậu nói cậu muốn ly hôn? M* nó, có phải cậu ngủ đến ngu người rồi không?”
Mặc Cảnh Thâm từ từ nhắm mắt lại, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Ra ngoài.”
Tần Tư Đình đang định nói chuyện, bỗng lúc này nghe thấy tiếng bước chân vọng bên ngoài phòng bệnh, còn có cả tiếng Phong Lăng gọi Quý Noãn chạy chậm lại.
Anh ta khựng lại một lúc, sau đó lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của người đang từ từ nhắm mắt trên giường: “Quý Noãn tới rồi, tôi đi cản cô ấy lại trước, tốt nhất cậu hãy mau tỉnh táo lại cho tôi.”
Dứt lời, anh ta liền quay người đi ra ngoài.
Quý Noãn vội vã chạy tới bệnh viện, thấy Mặc Thiệu Tắc và Vạn Châu đang đứng ngoài cửa ra vào. Tần Tư Đình từ phòng bệnh đi ra, nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn Quý Noãn.
Quý Noãn vội vã chạy thẳng từ sân bay về đây. Sân bay Los Angeles ở rất xa, mất hai ba tiếng chạy xe mới đến nơi, nhưng các cô chỉ dùng nửa tiếng để chạy về. Lúc Quý Noãn chạy vào cổng bệnh viện, đến cả Phong Lăng cũng suýt nữa không đuổi kịp cô.
Cô thở hồng hộc nhìn Tần Tư Đình chằm chằm, sau đó lại nhìn vào cửa phòng bệnh sau lưng anh ta, hỏi: “Anh ấy tỉnh rồi sao? Thật sự tỉnh lại rồi sao?”
Tần Tư Đình im lặng nhìn cô, thấy hơi đau đầu, bèn giơ tay lên day mi tâm: “Tỉnh rồi, nhưng ngủ lâu quá, trước mắt vẫn chưa thích hợp gặp nhiều người, để cậu ta yên tĩnh chút đã.”
Quý Noãn lập tức mỉm cười: “Không sao, tỉnh là tốt, tỉnh là tốt!”
Không gặp được cũng không sao, cô đã đợi hai tháng rồi, đợi nữa cũng không sao.
Chỉ cần anh tỉnh lại là được. Anh không ngủ luôn, không trở thành người thực vật. Bác sĩ đã nói, chỉ sợ anh không tỉnh lại thôi, nếu anh đã có thể tỉnh lại thì sẽ không còn vấn đề gì.
Chỉ cần tỉnh lại là được.
Mặc Cảnh Thâm của cô không rời xa cô, anh đã trở về rồi.
Trông thấy cô vui mừng quá đỗi, Tần Tư Đình nghẹn ngào, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời. Lát sau, anh ta trấn an Vạn Châu và Mặc Thiệu Tắc, bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước, chờ điện thoại thông báo của anh ta.
Quý Noãn vẫn cố chấp ở lại bệnh viện không chịu về, Tần Tư Đình cũng không ép cô. Chỉ khi nhìn thấy Quý Noãn để vali hành lý ở sát tường, sau đó ngồi một mình trên ghế dài ngoài phòng bệnh, hoàn toàn kiên nhẫn chờ đợi y như trước đây thì anh ta im lặng nhìn cô hồi lâu, lát sau mới lên tiếng: “Cô không về Hải Thành nữa hả?”
“Anh nhìn tình hình đi, vừa rồi trên đường từ sân bay về bệnh viện, tôi đã gọi về Hải Thành. Người giúp việc nói hôm nay ba tôi đã ăn uống được, tình trạng cũng đã khá hơn hai ngày trước một chút.”
Tần Tư Đình khẽ gật đầu.
Đợi cả đêm mà Quý Noãn vẫn không thể vào phòng bệnh. Mỗi lần đi ra, Tần Tư Đình trông thấy đều khuyên cô về nghỉ ngơi, hoặc là vào phòng nghỉ ngủ một giấc.
Nhưng kể từ khi Quý Noãn biết Mặc Cảnh Thâm đã tỉnh, cô làm cách nào cũng không chợp mắt được. Ít nhất cô phải nhìn thấy anh một lần, đêm nay không gặp thì đợi ngày mai, cô đợi được.
Mãi đến rạng sáng, Tần Tư Đình lại mở cửa ra nhìn, sắc mặt chợt khó coi quay trở vào phòng bệnh, nhìn Mặc Cảnh Thâm từ khi tỉnh lại đến giờ vẫn chưa ngủ lại.
“Ngoài hành lang rất lạnh, cô ấy đã ngồi yên ở đó như bé ngoan từ trưa cho đến suốt đêm. Tôi không nhìn nổi nữa, vợ cậu thì cậu tự giải quyết đi. Tôi đến phòng nghỉ dành cho nhân viên y tế ngủ một lát đây.” Nói xong, Tần Tư Đình quay người bỏ đi. Lúc đóng cửa anh ta có hơi mạnh tay, Quý Noãn lấy làm lạ nhìn theo bóng lưng anh ta, không hiểu tại sao đang yên đang lành anh ta lại nổi cáu.
Cô lại đưa mắt nhìn vào cánh cửa phòng bệnh không bị đóng lại hoàn toàn. Vì động tác đóng cửa ban nãy quá mạnh mà cửa bị dội ngược về, hé ra một khe hở nhỏ.
Cửa không khóa, nhân viên y tế khác không có ở đây, Bác sĩ Tần cũng đã đi. Trên cửa có một khe hở, Mặc Cảnh Thâm cũng đã tỉnh.
Tất cả dường như đang nói với cô rằng, bây giờ cô đã có thể đi vào thăm anh. Dù bây giờ anh có vừa ngủ thiếp đi thì cô vẫn có thể vào xem anh một chút.
Nhưng buổi sáng Tần Tư Đình đã nói, bây giờ anh cần yên tĩnh.
Quý Noãn liếm đôi môi khô ráp, nhìn chằm chằm thật lâu vào khe cửa nhỏ xíu kia. Cô do dự hồi lâu, vẫn không đứng dậy đi vào mà tiếp tục ngồi yên trên ghế dài. Ngoài trừ nhân viên ý tế ra, trước khi có sự đồng ý của Mặc Cảnh Thâm, cô cũng nên tôn trọng sự lựa chọn của anh mà không nên đi vào, từ từ đợi vậy.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Mặc Cảnh Thâm lặng im nhìn qua khe cửa. Đèn trong phòng bệnh rất tối, nhưng ngoài hành lang lại sáng tỏ, anh có thể nhìn thấy bóng dáng ai kia trên chiếc ghế dài qua khe hở nhỏ xíu này. Quả nhiên, như Tần Tư Đình nói, cô ngồi đó như bé ngoan vậy, không gây ra bất kỳ hành động và âm thanh hỗn độn nào, cứ như sợ quấy rầy đến anh, lại như sợ bị nhân viên y tế đuổi đi, không cho cô tiếp tục ngồi ở đây nữa.
Thời gian dần trôi đến sáu rưỡi sáng, cô vẫn ngồi yên.
Mặc Cảnh Thâm lại im lặng chốc lát, sau đó vén chăn xuống giường, chậm rãi đi ra cửa, đặt tay lên cửa.
Lúc này bệnh viện rất yên tĩnh, từ đầu đến cuối Quý Noãn vẫn không buồn ngủ. Dù tiếng bước chân của Mặc Cảnh Thâm rất nhẹ, nhưng cô vẫn nghe được. Cô bỗng liếc mắt sang, khoảnh khắc cửa phòng bệnh được mở ra, cô chạm vào đôi mắt đen thẫm lạnh lùng của người đàn ông.
Quý Noãn đứng bật dậy, nhưng hai chân lại bủn rủn vì ngồi cả đêm, lảo đảo suýt không đứng vững. Cô phải giơ tay vịn lấy ghế dài mới không ngã xuống, sau đó ngước lên nhìn người đàn ông đang đứng trong phòng.
“Sao anh lại xuống giường? Vừa mới tỉnh lại mà, bác sĩ nói bây giờ anh có thể tùy ý đi lại sao?” Quý Noãn đấm vài cái vào cái chân tê rần của mình, sau đó đứng thẳng lên, đi về phía anh.
Đến trước cửa phòng bệnh, cảm giác hồi hộp lo lắng vì đã lâu không gặp đã mất, cô chỉ thấy Mặc Cảnh Thâm gầy hơn trước một chút chứ không hề thay đổi. Anh vẫn là anh, là người đàn ông cô thân thuộc.
Vì nhất thời xúc động nên Quý Noãn không chú ý tới thái độ và ánh mắt khác lạ của anh. Cô đảo mắt nhìn quanh một lúc, không thấy nhân viên y tế nào ở đây, thế là cô lập tức thuận thế chen vào phòng bệnh ngay trước mặt anh, sau đó tỏ ra lo lắng, nhỏ giọng nói: “Mau đóng cửa, mau đóng cửa, đừng để ai nhìn thấy!”