Lệ Nam Hành nói muốn để Phong Lăng chủ động nhưng một khi cô chủ động, dù chỉ là một nụ hôn, một hành động quyến rũ rất đơn giản cũng có thể khiến người đàn ông vẫn còn giữ được chút lý trí vừa rồi nhanh chóng sôi trào nhiệt huyết.
Rừng núi hoang dã, hang núi rộng lớn, bên ngoài còn thi thoảng không biết có tiếng của các loại động vật nào ở ngoài xa, bầu không khí hoàn toàn thiên nhiên bao quanh nơi này. Giữa đất trời chỉ có một người đàn ông và một người phụ nữ đang ôm nhau.
Người phụ nữ mà mình yêu nhất đang ở trong lòng, hơn nữa cô còn chủ động như vậy.
Đã là một con người thì m* kiếp, ai mà chịu được chứ!
Huống hồ còn là một người đã phải nhịn không biết bao nhiêu lâu như Lệ Nam Hành.
Nói chung, Phong Lăng cũng chỉ có dũng khí để chủ động hôn anh thôi, bước tiếp theo phải tiếp tục tiến hành thế nào thì chính cô cũng không biết.
Những nụ hôn của cô đã khiến toàn thân người đàn ông căng cứng, cánh tay anh ôm chặt cô không rời như một cái kìm sắt. Cô hôn đến mức biến người đàn ông từ thế bị động chuyển sang thế chủ động, anh hôn lại cô sâu hơn. Ban nãy, cô cũng đã tắm rửa ở khe suối, trên người bọn họ đều có mùi thơm man mát, sạch sẽ.
Đống lửa bên cạnh vẫn phát ra tiếng nổ tanh tách, hòa vào cùng tiếng mưa bên ngoài hang núi.
Gương mặt của Phong Lăng đã trở nên ấm áp hơn, trông vô cùng dịu dàng. Lệ Nam Hành lập tức không nhịn nổi nữa, anh hận không thể hóa thành cầm thú tại đây ngay bây giờ.
Chính Phong Lăng cũng không ngờ Lệ Nam Hành quả quyết lên một cái lại tốc độ đến vậy, chờ đến khi cô kịp phản ứng lại thì đã bị Lệ Nam Hành bế cả người lẫn quần áo lên chiếc giường đá mà cô ngủ một mình trong mấy tháng qua rồi. Dù trên giường có lót một tấm đệm mỏng sơ sài nhưng bên dưới tấm đệm đó còn có cỏ khô do chính tay cô trải sẵn, cho nên cũng không phải là quá cứng.
Khi quần áo trên người mình suýt bị người đàn ông xé rách, Phong Lăng vội vàng giơ tay lên nói: “Đừng, em chỉ mang mấy bộ đồ thôi, rách là không còn gì để mặc đâu…”
Lệ Nam Hành dừng tay ngay lập tức nhưng rồi anh lại chuyển sang cách công chiếm khác. Anh bỏ qua cho mấy cái cúc trên áo cô, ngược lại hôn một cách nóng bỏng lên cần cổ đối phương. Lệ Nam Hành hôn đến mức cơ thể Phong Lăng tê dại, không ngừng run lên vì những cảm xúc yêu thương này.
Đến khi Phong Lăng đã tự cởi hai cúc phía trước áo của mình, người đàn ông thuận thế cởi phăng chiếc áo của cô ra. Trong phút chốc, từ một bên bả vai đến lưng cô đều lộ hết ra bên ngoài không khí. Anh ngắm bờ vai trắng ngần của người con gái trước mặt rồi hôn thẳng xuống.
Phong Lăng hơi nghiêng đầu sang một bên, bởi cơn sóng tình mãnh liệt mà người đàn ông mang lại nên cô bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới mức đuôi mắt phiếm hồng. Trong đầu cô không ngừng hiện lên dáng vẻ khi mình năm tuổi, ngồi co ro một mình, trốn trong hang núi này. Lúc đó, dù lạnh hay đói, cô cũng chỉ có thể ở đây, chờ bầy sói quay về hoặc trơ trọi một mình ôm cái bụng đói đang sôi ùng ục.
Thời gian thay đổi, cô của lúc đó chắc chắn không thể ngờ được rằng, có một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có một người đàn ông vì cô mà tìm đến đây. Anh hiểu tình cảm mà cô dành cho hang núi này, giúp cô xây một ngôi nhà ở bên ngoài, sống ở đây cùng cô. Thậm chí, còn đè cô lên chiếc giường đá mà hồi nhỏ cô hay nằm ngây ngốc trên đó…
Sự chủ động của cô khiến người đàn ông gần như bùng nổ nhưng dường như sợ cô bị lạnh nên anh cũng lại giơ tay lên, chạm vào bên hông cô. Dù đang gấp tới độ muốn nổ tung nhưng Lệ Nam Hành vẫn cất giọng nói khàn khàn lên hỏi: “Em có lạnh không?”
Phong Lăng lắc đầu: “Em không.”
Nghe thấy đáp án khiến người ta yên tâm, người đàn ông lại mỉm cười hôn lên môi cô: “Yên tâm! Dù em có lạnh thật thì anh cũng sẽ khiến em nóng người lên ngay thôi.”
Bây giờ, Phong Lăng đã cảm thấy rất nóng rồi. Cô không nhiều lời nữa, chỉ có điều nếu cô đã chủ động bắt đầu rồi thì bản thân cũng nên tập trung vào người đàn ông mà cô thích trước mặt này. Hai cánh tay thon thả trắng nõn của cô vẫn ôm chặt cổ anh không buông, bàn tay của người đàn ông lại lần xuống dưới, lột nốt những món đồ còn lại trên người cô ra…
Bàn tay của anh mang lại cho cô một sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt vượt quá sức tưởng tượng.
Dưới một động tác cố ý nào đó của anh, Phong Lăng nghẹn ngào rên lên một tiếng, sau đó cô run rẩy ngoảnh lại cắn vào bả vai anh. Biểu cảm trên gương mặt cô không rõ là quá mức suиɠ sướиɠ, hay là cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ vượt quá sức chịu đựng. Dù cô cố gắng kiềm chế không phát ra âm thanh, nhưng dáng vẻ co rút run rẩy trong lòng anh của cô vẫn khiến người ta sôi sục đến cực điểm.
Người đàn ông vẫn không dừng lại, môi anh vẫn áp lên môi cô, chậm rãi từ sự dịu dàng ban đầu, triền miên đến dần hơi thô bạo do mất khống chế, nhưng anh vẫn luôn cố gắng không làm tổn thương cô. Khi cảm giác thấy mình sắp mất khống chế, anh đánh môi lên môi cô, khàn khàn hỏi: “Có muốn anh không?”
Phong Lăng nhắm nghiền mắt, hàng lông mi run rẩy, trên gương mặt là sự ngại ngùng và chân thành không thể giấu giếm, cô khẽ “ừm” một tiếng.
“Biết muốn anh là tốt rồi!” Lệ Nam Hành hôn lên khóe môi cô, khoảng cách giữa hai người họ gần tới mức hơi thở quấn quýt lấy nhau: “Ít ra cũng không vô lương tâm lắm. Nể tình nơi này coi như là một nửa nhà mẹ đẻ của em, anh giúp em tháo gỡ khúc mắc ở đây, thế em có tình nguyện cùng anh quay về căn cứ vào một ngày nào đó không, hử?”
Anh vừa lải nhải nói, vừa cố gắng dùng cách nhẫn nại và dịu dàng tiến vào chủ đề chính trên chiếc giường đá này.
Dần dần, Phong Lăng ra sức nắm lấy chiếc chăn mỏng mà cô lót tạm bên dưới. Mấy tháng rồi không được trải qua cảm giác như thế này, may mà anh đã cố gắng nhẹ nhàng…
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn phát ra tiếng rêи ɾỉ như thút thít.
Lệ Nam Hành nhìn chăm chú vào về mặt của Phong Lăng, trông thấy cô từ lúc ban đầu khi không thích ứng được bởi đã mấy tháng chưa làm chuyện này cho đến khi nếp nhăn trên trán dần giãn ra. Thấy tóc mai cô thấm ướt mồ hôi, thấy cô hơi có vẻ luống cuống vì những cảm giác và cơn sóng tình cuộn trào đang dần thăng hoa, trong lòng anh dâng trào từng đợt cảm xúc nóng bỏng.
Anh muốn cứ như thế này mãi, dù là ở nơi rừng núi hoang vu này, dù tách biệt với thế giới, dù cô lựa chọn quay lại với sự yên bình này không muốn rời đi nữa, anh cũng nguyện ở đây cùng cô đến khi trời tàn đất tận, mãi mãi không chia lìa.
Lệ Nam Hành nhìn Phong Lăng bộc lộ dáng vẻ như vậy dưới thân mình, dù bình thường, ở trước mặt người khác, cô luôn đeo một cái mặt nạ lạnh lùng và hờ hững, nhưng chỉ khi ở trước mặt anh, cô mới thể hiện ra nét dịu dàng của mình, mới có vẻ quyến rũ mơ màng bất lực như thế này dưới thân anh, mới cùng anh giúp đỡ lẫn nhau lao ra khỏi vòng vây địch trong lúc nguy hiểm. Chỉ cô mới có thể khiến anh cảm nhận được sự suиɠ sướиɠ và thỏa mãn đến vô tận, dù đang trong lúc tỉnh táo lý trí, hay trong lúc chìm ngập trong kɦoáı ƈảʍ thế này.
Cảm giác yêu thích quyến luyến không rời này khiến trái tim anh run rẩy.
Lệ Nam Hành đã chừng này tuổi nhưng anh vẫn không biết làm sao để hình dung tâm trạng của mình lúc này. Anh hôn lên gương mặt lấm tấm mồ hôi của Phong Lăng, hôn từ trán xuống chóp mũi trắng ngần, từ môi lưỡi đến khóe miệng như thể đang ôm trong lòng cả thế giới thuộc về mình.
Hết lần này đến lần khác, anh lặp lại tiếng than thở bên tai cô: “Phong Lăng… Khốn kiếp, anh yêu em đến mức sắp quên luôn mình là ai rồi! Em là của anh, đời này chỉ là của anh! Bất kể lúc vui hay buồn, ở trong căn cứ XI hay bất kể một xó xỉnh nào của thế giới bên ngoài, em cũng không được đẩy anh ra nữa, đã nhớ chưa…”
Trong cơn kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, Phong Lăng không chịu được nữa hừ một tiếng, cô thở hổn hển đáp lại một câu: “Vậy nếu… anh đẩy em ra thì sao…”
Người đàn ông khẽ cười, chợt cắn mạnh vào môi cô: “Không bao giờ có chuyện đó.”