“Đúng vậy, cô Hai nhà họ Dung không lằng nhằng nữa, nhưng mấu chốt là hình như anh trai cô ta không định bỏ qua như vậy.”
“Bỏ qua hay không, cũng không phải do anh ta nói. Ngược lại có thể do anh ta nhìn em ngứa mắt, dù gì từ trước đến nay nếu đồ mà em gái anh ta thích thì anh ta đều giúp cô ta đạt được bằng mọi cách. Hiện giờ hiếm khi cô em gái ngưỡng mộ một người đàn ông, cho dù Mặc Cảnh Thâm không để mắt tới cô ta, thì Dung Thành cũng sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy.”
Quý Noãn liếc nhìn về phía lầu hai, Dung Thành đã lên rồi, cô lại nhìn sang Tiêu Lộ Dã: “Tôi có nên lên không? Bên trên có những ai? Bọn họ sẽ không đánh tôi đấy chứ?”
Tiêu Lộ Dã cười: “Không ai có thể đánh em, có anh ở đây, ai dám đánh. Em ngoan ngoãn mà ở cạnh anh đi, bảo em đánh bài thì em cứ đánh cho thỏa thích, thắng anh ta vài chục triệu là chuyện dễ ợt.”
“Đám con ông cháu cha các anh đánh bài với nhau đều chơi lớn vậy à?”
“Cũng tạm.” Tiêu Lộ Dã nhếch môi.
Ngay cả Tiêu Lộ Dã cũng cho rằng hiện giờ cô không thể dễ dàng rời khỏi đây. Dung Thành đã nói như vậy, nếu như bây giờ cô xoay người bỏ đi, trừ việc có thể tránh sóng gió ra thì chẳng có lợi chỗ nào, chỉ càng ảnh hưởng tiêu cực hơn thôi. Huống chi tuy rằng cô đánh bài chẳng cao siêu gì, các hạng mục vui chơi giải trí ở Luân Đôn cũng không chú trọng vào bàn rượu bàn bài giống như ở trong nước, nhưng cũng sẽ không đến nỗi làm trò cười cho thiên hạ.
Quý Noãn đứng dậy, Tiêu Lộ Dã nhìn dáng vẻ hoàn toàn không biết sợ của cô thì chậc một tiếng, thầm nghĩ, tính tình biết rõ núi có hổ mà vẫn đâm đầu vào của Quý Noãn thật giống với người nhà họ Tiêu bọn họ.
Lúc họ lên lầu, bỗng nhiên cửa phòng VIP ở trong cùng mở ra, một người phụ nữ mặc váy đen bó sát, khắp người toàn mùi rượu, lảo đảo bước tới. Khi nhìn thấy Quý Noãn, cô ta chỉ nhìn cô một cái rồi tiếp tục say khướt đi ra ngoài.
Cho đến khi Tiêu Lộ Dã cũng bước lên lầu, ánh mắt người phụ nữ kia mới lóe sáng.
Quý Noãn đang nghĩ không biết phòng VIP bên trong có phải nơi mà hôm nay bọn họ nói rằng không ít người đến hay không, thì bỗng dưng sau lưng vang lên tiếng phụ nữ tỏ tình.
Quý Noãn lập tức quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đen bó sát bổ nhào vào lòng Tiêu Lộ Dã, giọng run run nói: “Em thích anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh vào năm mười lăm tuổi là em đã yêu anh rồi. Khi còn nhỏ, anh bảo tính tình em cổ hủ nhàm chán, cho dù đi đến nơi nào ăn chơi thì cũng không thèm gọi em. Bây giờ em đã thay đổi nhiều rồi… Anh có thể cho em một cơ hội không? Em thật sự rất yêu anh… A Dã.”
“…” Quý Noãn bất ngờ nghe được lời tỏ tình thì không khỏi kinh ngạc nhìn về hướng Tiêu Lộ Dã.
Người đàn ông mặc âu phục vừa đi lên lầu đã bị người phụ nữ kia lôi kéo, nhưng một tay anh chỉ đút trong túi quần, thoạt nhìn có vẻ dửng dưng, nhưng lại có phần ôn hòa giữa những người lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Tuy nhiên Quý Noãn lại cảm thấy Tiêu Lộ Dã sẽ từ chối.
Bởi vì người đàn ông này bình thường trông có vẻ lãnh đạm kỳ quặc, nhưng đằng sau tính tình tùy hứng cợt nhả của anh ta chính là sự lạnh lùng còn hơn cả Mặc Cảnh Thâm.
“A Dã, anh cho em một cơ hội được không? Em thích anh đã mười mấy năm rồi, hiếm khi hôm nay mới có can đảm nói với anh nhiều như vậy. Vừa rồi ở trong phòng, anh còn chẳng cho em có cơ hội nói chuyện mà đã đi rồi…”
Người phụ nữ tỏ tình này vừa nặng lòng lại vừa cố chấp, tay Tiêu Lộ Dã vẫn đút trong túi quần không hề rút ra, đôi chân thẳng tắp cao ráo chậm rãi lùi về sau một bước, đẩy người phụ nữ nhào vào lòng anh ra xa khoảng một cánh tay, đồng thời buông tay, không chạm vào cô ta nữa.
Đến khi cách xa một khoảng, anh ta mới dừng chân, nâng mắt nhìn về phía người phụ nữ say khướt ăn mặc gợi cảm thời thượng, trông chẳng hề có vẻ cổ hủ nhàm chán. Đôi môi mỏng lạnh của anh ta hờ hững mở ra: “Cho dù là cô gái nhỏ giản dị năm đó hay là dáng vẻ hiện tại của cô, tôi đều không thích, đừng cố chấp và lãng phí thời gian nơi tôi nữa. Hiện giờ tôi không thích, cho dù là mười năm sau thì tôi cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì với cô, hiểu chưa?”
Cô gái bất giác rụt vai lại, không cam lòng hỏi: “Thời Niệm Ca đó đáng để anh theo đuổi lâu như vậy sao? Đã nhiều năm rồi, nhưng trước giờ cô ta chưa từng đáp lại anh. Ai cũng biết cô ta yêu hận dây dưa với Tần Tư Đình, xưa nay không hề để ý đến anh một chút nào. Tại sao anh vẫn cứ…”
Ánh mắt Tiêu Lộ Dã chợt lạnh: “Uống nhiều rượu nên nói cũng nhiều hơn nhỉ?”
Giọng của anh không quá cao, đôi mắt lạnh lùng nheo lại, thoạt nhìn giống như thờ ơ, nhưng rõ ràng bầu không khí xung quanh đã như sương giá.
Người phụ nữ lập tức im bặt, nhưng từ qua bóng lưng của cô ta, Quý Noãn có thể cảm giác được hình như cô ta đang khóc.
Thế giới này vốn là như vậy, lúc nào nam nữ ưu tú cũng có người theo đuổi. Người không biết từ chối thế nào thường sẽ vì mềm lòng mà tiếp nhận tình yêu thoạt nhìn lãng mạn đến động lòng người này, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện đối phương không phù hợp với mình. Nếu quả thật đã không thích thì chi bằng họ nên từ chối ngay từ lúc ban đầu.
Tuy nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng sự thật chính là như vậy. Mười mấy năm cũng chưa từng có chuyện khiến họ rung động thì làm sao bây giờ lại đi thích một người chỉ vì một sự thay đổi nào đó.
Tựa như bản thân Quý Noãn vậy, kiếp trước tính tình cô không tốt. Khoảng thời gian vừa mới sống lại, cô vẫn thường đè nén, bớt phóng túng đi, ép buộc bản thân thay đổi. Nhưng Mặc Cảnh Thâm quá hiểu cô, hiểu đến tận chân tơ kẽ tóc rằng cô là người thế nào. Kiêu ngạo không thể nào với tới, hay là dịu dàng khôn khéo hiểu lòng người, thật ra cũng đều là cô cả thôi. Con người chỉ cần sống đúng với bản chất của mình, đừng vì bất cứ điều gì mà cố ý mang một chiếc mặt nạ để khiến bản thân vô cùng mệt mỏi.
Mặc Cảnh Thâm thật sự đã từng bước khiến cô tìm về chính mình.
Ít nhất cô sẽ không vì bất cứ ai mà thỏa hiệp, ít nhất cô sẽ không đeo một chiếc mặt nạ thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy nặng nề, cũng không cần đeo nhiều gánh nặng không cần thiết trên lưng.
Người phụ nữ kia uống quá nhiều, khóc một lát rồi được người trong phòng dìu vào trong. Trước khi vào phòng, Quý Noãn đảo mắt nhìn về phía Tiêu Lộ Dã. Mặc dù Tiêu Lộ Dã hành xử rất lạnh lùng, cũng không hề chừa chút mặt mũi cho người ta, nhưng ít nhất anh ta cũng không lợi dụng tình cảm của họ mà mặc sức chơi đùa. Điều này chứng minh anh ta cũng là người đàng hoàng, ít nhất không phải tên khốn kiếp.
Cửa phòng trước mặt mở ra, rõ ràng tiệc đã bắt đầu từ lâu, bên trong truyền đến tiếng đánh bài rất rõ, còn có tiếng nam nữ đối đáp cười nói.
Bước chân Quý Noãn khựng lại, nhớ đến bữa tiệc này là Dung Thành mời, vậy thì tám phần người bên trong cũng đều là những kẻ có quan hệ không tồi với nhà họ Dung. Hiện giờ bên cạnh cô cũng chỉ có Tiêu Lộ Dã có thể xem là đồng minh. Quý Noãn không hiểu rõ con người anh ta lắm, rốt cuộc anh ta có đáng tin tưởng để cô dựa vào hay không?
Dường như nhận ra sự do dự trong mắt Quý Noãn, Tiêu Lộ Dã bước đến bên cạnh cô, liếc cô một cái không mặn không nhạt: “Nếu Dung Thành đã điều tra em thì cũng biết em là người được nhà họ Mặc che chở. Nơi này chẳng ai dám ăn thịt em đâu.”