muốn mua hay không, người ta mua giúp cho rồi lại ngượng ngùng sao?”
Quý Noãn: “..."
Mọi cảm xúc rối loạn đều bay biển hết đi khi anh vừa lên tiếng. Quý Noân nhìn thấy nhân viên đang cuộn bức
tranh mang về phía bên này, không nặng không nhẹ khẽ hừ một tiếng: “Mặc tổng hào khí ngất trời. Tôi chỉ là
người đứng đầu của một Tập đoàn MN nhỏ bé, sao đám vung tay đứt khoát như anh được?”
Anh càng mím chặt môi, cười như không cười: “Không muốn sao? Vậy để anh đưa bức tranh này cho nhà họ
Dung.”
“Có muốn." Quý Noãn vội đưa tay đón lấy bức tranh mà nhân viên mang đến trước mặt, không hề có ý định cho
bức tranh đi.
“Anh còn tưởng em rất khí phách chứ.”
Khí phách cũng tùy người tùy lúc. Cô rất muốn bức tranh này, vì nó cũng chính là ký ức về tuổi thơ của cô.
Hơn nữa, đưa cho nhà họ Dung là có ý gì?
Quý Noân biết anh cố tình nói như vậy nhưng cô vẫn quyết định nhận lấy bức tranh. Dù sao cô cũng không cần
bỏ tiền, cùng lắm thì mất chút thể điện mà lại có thể loại đi đối thủ để lấy được bức tranh nổi tiếng trị giá mấy
trăm triệu, có gì không tốt chứ?
Cô cũng không phải là đứa trẻ xốc nổi giận đổi, chết vì cái kiểu sĩ điện hão. Bây giờ cô rất thức thời, chỉ cần có lợi
cho mình thì hoàn toàn có thể mềm nắn rắn buông.
Quý Noän ôm cuộn tranh vào lòng. Bức tranh này có lớp nilon bảo vệ. Cô nhìn nó, khóe miệng từ từ cong lên lộ ra
sự vui vẻ khó thấy.
“Cẩm ơn anh, lúc tôi tặng lại cho ba tôi bức tranh này, tôi sẽ nói với ba đây là anh mua cho ông.”
Thấy tâm trạng cô rất vui, ánh mắt anh ánh lên tia dung túng chiều chuộng như trước đây: “Ai tặng cũng được,
cũng chỉ là một bức tranh mà thôi.”
Chỉ là một bức tranh mà thôi?
Dung Yên vẫn chết lặng đứng đó, nét mặt đã hóa đá từ lâu.
Cho dù nhà họ Dung quyền thế giàu có, nhưng cũng không đám nói sáu trăm triệu chỉ là một bức tranh mà thôi.
Vừa rối anh cô ta nói Mặc Cảnh Thâm mua bức tranh này là để tặng cho cô Quý, cô ta còn nghĩ không có khả
năng. Nhìn cô Quý không phải là người thích những thứ như thế này, nhưng không ngờ là lại muốn mua cho ba
cô ta, đến cả Mặc Cảnh Thâm cũng lên tiếng xác nhận.
Rõ ràng Quý Noãn vẫn chưa hề lên tiểng, sao anh biết là cô muốn bức tranh này? Sao anh biết ba của cô Quý sẽ
thích những món đồ này?
Chẳng lẽ anh yêu cô Quý cũng giống như cô ta yêu anh, vì người mình thích mà để tâm đi tìm hiểu sở thích của
những người thân trong nhà người ta? Nói như vậy, giữa anh và cô Quý này có quá khứ mà cô ta không đoán
được?
Lời nói của Dung Yên đầy chua chát: “Mặc tổng, dòng tranh này cũng có rất nhiều loại, nếu mà nói quý hơn thì ở
nước ngoài cũng có. Nhà họ Dung có bức Phong Cảnh Mười Hai Non Nước của Tế Bạch Thạch, lúc trước ông nội
tôi mua được trong buổi đấu giá ở nước ngoài, vẫn yêu thích giữ trong nhà. Nhưng có về ông nội tôi thích tranh
của Trương Đại Thiên hơn, nên nếu cô Quý muốn, chúng tôi có thể đổi bức tranh của Tế Bạch Thạch lấy bức của
Trương Đại Thiên. Dù sao cũng sắp đến sinh nhật ông nội tôi rồi, kính mong cô Quý nhường bức tranh này cho
tôi được không?”
Nét mặt Quý Noãn không chút đao động, cô còn cảm thấy đúng là cô Dung được lớn lên trong nuông chiều, ở
những nơi như thể này mà còn có thể để nghị người khác nhường tranh cho mình?
“Chuyện này thật sự là ngại quá. Cô Dung, bức tranh này vẫn được treo trong phòng sách của ba tôi từ khi tôi còn
nhỏ. Sau đó vì có chút chuyện mà nó vào tay người khác. Bây giờ tôi thật sự muốn tìm lại đổ vật này mang về nhà,
ý nghĩa bức tranh sâu xa như vậy, cô có lấy cái gì quý gấp mười lần ra để trao đổi thì tôi cũng không đồng ý." Quý
Noãn hờ hững nói: “Nói về tranh thì, những tranh của danh họa cận đại nổi tiếng như Tế Bạch Thạch, Trương Đại
Thiên hay những bức tranh cổ đời Đường, ba tôi cũng có. Nhưng bức tranh này là bức tranh có ý nghĩa 'có được
sau khi mất đi' với gia đình tôi, đù nó không đến mức quá quan trọng, nhưng tôi sẽ không từ bổ.”
Nói rồi Quý Noãn bất giác ôm bức tranh vào ngực chặt hơn một chút.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy động tác vô thức này của cô thì nhướng mày cười.
Cô cảm thấy làm như vậy thì sẽ không ai tranh được của cô sao?
Quý Noãn thấy anh cười thì thẩm trừng mắt với anh, rồi đứt khoát trả lại bức vẽ vào tay nhân viên. Dù sao sau
khi rời khổi đây thì nhân viên khách sạn sẽ mang bức tranh không sứt mẻ gì đến khách sạn họ ở.
Dung Yên thấy hai người trao đổi ánh mắt với nhau, rõ ràng không còn chỗ để người khác xen vào.
Dưới ánh mắt dung túng chiều chuộng của Mặc Cảnh Thâm, thái độ đường như có chút giận đỗi của Quý Noãn rõ
ràng là ÿ vào sự yêu thích của anh đổi với cô. Nếu không, e rằng không có người phụ nữ nào dám thể hiện thái độ
như vậy trước mặt Mặc Cảnh Thâm cả.
Nét mặt Dung Thành đã lạnh như băng từ lâu. Vành mắt Dung Yên ửng đỏ: “Nếu bức tranh này có ý nghĩa với cô
Quý đến như vậy thì đúng là chúng tôi đã làm phiền rồi.”
Nói rồi, Dung Yên xoay người khoác cánh tay Dung Thành, đang định đi thì chợt nghe tiếng Quý Noän không
nặng không nhẹ vang lên: “Chẳng phải vừa rồi cô Dung mới bị trẹo chân sao? Nhanh như vậy đã khỏi rồi à?"
Dung Yên khựng lại, không quay đầu. Chỉ khi Dung Thành định quay đầu thì cô ta mới kéo mạnh tay anh ta,
không để anh trai ra mặt bênh vực mình.
Dù sao chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh cũng là lỗi của bọn họ trước. Khi Mặc Cảnh Thâm chạy đến, Quý Noãn cũng
không hiếu thẳng yêu cầu họ nói xin lỗi, cũng không làm quá lên mà chỉ lựa chọn hòa giải yên bình, điểu này đã
cho thấy Quý Noãn cư xử rất có chừng mực. Bây giờ nếu cô ta và anh trai gây sự ở đây thì hóa ra nhà họ Dung bọn
họ mới là người không biết điều.
Nhìn thấy anh em Dung thị cứ như vậy ra về, lúc này ánh mắt Quý Noän mới rời khỏi bóng lưng hai người họ. Cô
đang định đi thì nhìn thấy ánh mắt Mặc Cảnh Thâm như mơ hỗ rơi xuống mặt cô.
Trong một giây bốn mắt nhìn nhau, Quý Noãn nhớ đến bức tranh kia liển thu ánh mắt lại rồi nói: “Sau này tôi sẽ
mang tiền trả lại anh.”
Nhưng anh lại khẽ cười, nói nhỏ: “Lẩy thịt bối thường đi.”
Bất chợt Quý Noãn nhìn anh: “Được.”
Khi ánh mắt anh đang sáng rực lên thì cô bỗng mỉm cười: “Có thể lấy thịt bối thường, nhưng chỉ trong tối nay
thôi, quá thời hạn thì hết phục vụ.”
Mặc Cảnh Thâm: “..."
Chu kỳ của cô phải hai ngày nữa mới hết.
Rõ ràng đây là một chí phiểu khống. Sáu trăm triệu này đặt lên người cô đúng là một đi không trở lại rồi.
Anh không hề thay đổi sắc mặt, nhìn cô một cái rồi xoay người đưa lưng về phía cô, đi thẳng ra ngoài.
Quý Noãn nhìn theo bóng lưng cụt hứng của anh thì khóe miệng bất giác mang theo vẻ tươi cười.
Quý Noãn khó khăn lắm mới đuổi kịp bước chân của Mặc Cảnh Thâm. Mới vừa rồi cô vẫn nghĩ Mặc Cảnh Thâm
mặc kệ cô vì cái chí phiểu khổng kia, thế nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn đi rất nhanh, không thèm quay đầu lại.
Quý Noãn thấy Mặc Cảnh Thâm bước đi quá nhanh, cô đi giày cao gót cả mười phân, chạy theo anh rất vất vả...