Họ nói đúng.
Căn bản cô không có thời gian để đau thương, tầng tầng lớp lớp chuyện cứ thế ập xuống đầu, buộc cô phải trưởng thành.
Buổi chiều, Thời Niệm Ca tự nhốt mình trong phòng nghỉ cạnh phòng bệnh của ba cô.
Ngoài cửa, Tiêu Đạt giúp cô chuẩn bị một sim điện thoại mới, đang định đẩy cửa vào, lại bị Tiêu Lộ Dã cản lại.
“Sao thế?” Tiêu Đạt nhanh chóng dừng lại.
“Cô ấy đang ở trong đó đọc tài liệu về tập đoàn Thời Đạt.” Tiêu Lộ Dã nhìn chú nhỏ một cái: “Đừng làm phiền cô ấy, chú nhỏ cầm gì đấy?”
“Sim điện thoại.” Tiêu Đạt khẩn trương rút ra: “Đúng rồi, cháu đang giữ di động của em ấy đúng không, mình gắn vào xem dùng được không?”
Tiêu Lộ Dã lạnh lùng nguýt chú nhỏ một cái, rút di động từ túi áo khoác ra đưa cho chú nhỏ.
Tiêu Đạt nhận lấy, nhét sim vào, khởi động máy, rồi giao cho Tiêu Lộ Dã.
Di động vừa sáng lên cỡ vài giây, đột nhiên rung liên hồi trong tay Tiêu Lộ Dã.
Số điện thoại trên màn hình là số ở Hải Thành, tên nhấp nháy, là Tần Tư Đình.
Vừa nhìn thấy cái tên này, Tiêu Lộ Dã cụp mắt nhìn, không nói gì cả.
Tiêu Đạt thò đầu sang nhìn, thấy ba chữ ‘Tần Tư Đình’, lập tức trề mặt ra, thò tay giật lấy di động, quả quyết nhấn nút tắt, sau đó lại khóa máy, đột nhiên hối hận, tự dưng anh ôm lấy việc này vào người, để cô ấy tạm thời dùng di động của Tiêu Lộ Dã, hoặc mua đại một sim nào đó ở Mỹ, dù sao lúc này nhà họ Thời xảy ra chuyện, cô không có thời gian liên lạc với người ở trong nước, anh mang sim đi làm làm gì.
Nghĩ xong, Tiêu Đạt bỏ di động vào túi của mình, không định lấy ra nữa.
Tiêu Lộ Dã chỉ lạnh lùng nhìn chú nhỏ một cái, không nói gì thêm.
…
Từ sau khi Thời Niệm Ca đến Mỹ, suốt bảy ngày liền, hai ngày đầu cô chìm đắm trong chuyện mẹ qua đời, sau đó lại thêm chuyện Văn Kha nói với cô, còn có toàn bộ văn kiện chuyển giao cổ phần và tài sản của mẹ để lại cho cô, Thời Niệm Ca triệt để cảm nhận được gánh nặng trên vai mình.
Căn bản không có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác, mỗi ngày đều là giấy tờ, tài liệu quản lý cấp cao của công ty, cộng thêm một đống việc và những đổng sự và quản lý cấp cao ngày nào cũng đến bệnh viện quấn lấy cô làm khó làm dễ, cô phải đứng ra ngăn lại, tránh họ làm phiền đến ba cô.
Đằng đẵng bảy ngày trời, chẳng có cái gì gọi là thất đầu* ở Mỹ, suy cho cùng họ đến Mỹ để kinh doanh, gốc rễ vẫn ở Trung Quốc, cho nên cô vẫn kiên quyết đợi sau bảy ngày mới chuẩn bị các việc hậu sự.
* Lễ Thất Đầu. Hay còn gọi là cúng 7 ngày, qua cầu. Lễ này thực hiện ngay ngày thứ 7 đầu tiên của người đã mất nên gọi là Thất Đầu
Sau khi lo xong hậu sự cho mẹ, Thời Niệm Ca đứng trước một ngôi mộ mới trong một nghĩa trang ở Los Angeles, nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, cho dù là hình đen trắng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ lúm đồng tiền của mẹ.
Quý cô Dương Trân Trân, mẹ thật đẹp.
Bác gái đẩy xe lăn của ba đứng gần đó, từ xa nhìn về phía cô.
Tất cả mọi người đến dự tang lễ đều đã rời đi, chỉ còn lại những người thân của gia đình, Tiêu Đạt và Tiêu Lộ Dã.
…
Trong nước.
Tần Tư Đình đến Nhật khoảng mười ngày thì về nước, hai ba ngày sau đó, anh vẫn mất liên lạc với Thời Niệm Ca.
Không cách nào gọi điện thoại được, tin nhắn cũng chẳng có hồi âm, anh cho rằng sim của cô có vấn đề, nên đã rút ngắn thời gian ở lại Nhật vài ngày, ở thêm ba ngày sau anh lập tức về nước.
Nhưng sau khi về nước, Thời Niệm Ca đã mất tích.
Không ai biết Thời Niệm Ca đã đi đâu, cửa phòng thí nghiệm khép chặt, tất cả nhân viên vì lô thuốc mới phải đến thành phố, hơn nữa phòng thí nghiệm đang bước vào giai đoạn phải bảo mật thông tin, không thể liên hệ với ai, giáo sư Dương cũng không ở Hải Thành, chỉ có bảo vệ bên ngoài nói mấy ngày nữa ông cũng sẽ không xuất hiện.
Tần Tư Đình liên lạc với những người thân thiết với Thời Niệm Ca, Triệu Tiểu Thanh và Tề Bảo Bảo, còn vài người bình thường cô hay gặp gỡ, cũng không ai biết cô đi đâu, hơn nữa hiện tại đang trong kỳ nghỉ, rất lâu rồi mọi người không gặp cô, còn tưởng rằng cô đang ở cùng anh.
Bên phòng khám cũng nói mấy ngày rồi Thời Niệm Ca không đến, cũng không gọi điện nói nguyên nhân, bên này bận quá không gọi điện cho cô, chẳng liên lạc với người nhà.
Tần Tư Đình đến nhà họ Thời ở Hải Thành, phát hiện chú Thái và dì Hương đều vắng mặt, chỉ có vài người làm theo giờ, chẳng hỏi được gì cả, rõ ràng họ chẳng biết gì cả, bình thường vì Thời Niệm Ca ít về nhà họ Thời, họ chỉ nghe đồn chứ hiếm khi nhìn thấy mặt cô chủ nên chẳng biết cô đi đâu.
Ba ngày ở Nhật, đến sau khi về nước vài ngày, Thời Niệm Ca tựa như bốc hơi khỏi thế giới.
Tần Tư Đình nghĩ đến việc đi báo công an, nhưng chú Thái và dì Hương là người làm lâu năm nhà họ Thời cũng không thấy, giáo sư Dương cũng không ở Hải Thành, rõ ràng đây không đơn giản là chuyện mất tích.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng không thể liên lạc.
Điện thoại không cách nào gọi được, Tần Tư Đình nghĩ đến khả năng Thời Niệm Ca không ở trong nước.
Một khả năng đó là, nhà họ Thời xảy ra chuyện.
Tần Tư Đình ở biệt thự Lệ Thủy, bật di động và máy tính, trong điện thoại vang lên tiếng trợ lý của nhà họ Tần: “Cậu Tần, chúng tôi đã kiểm tra tình hình gần đây của nhà họ Thời, dường như không có gì xảy ra cả, giá cổ phiếu của nhà họ Thời cũng không có gì thay đổi, hơn nữa còn đang lên, thỉnh thoảng có người lén rút tiền của tập đoàn Thời Đạt, không rõ xảy ra chuyện gì, chắc chỉ là thay đổi quyết sách kinh doanh thôi.”
“Ngoài phân bộ ở Hải Thành của tập đoàn Thời Đạt, phía chi nhánh bên Mỹ có xảy ra chuyện gì không?”
“Bên nước ngoài cũng vậy, mọi thứ vẫn bình thường.”
Trợ lý nói xong, Tần Tư Đình lướt ngón tay trên bàn phím, đọc tin tức về tập đoàn Thời Đạt trên web.
Toàn là những tin tài chính, không hề có một tin ngoài lề nào, hơn nữa giá cổ phiếu của tập đoàn Thời Đạt đang rất tốt.
Nhưng rốt cuộc đằng sau đã xảy ra chuyện gì, trên trang tin tức không hề đề cập đến.
Những thứ này, khiến Tần Tư Đình đánh hơi được rằng đây có thể chỉ là vỏ bọc bề ngoài của tập đoàn Thời Đạt, nội bộ thiếu hụt bên ngoài thì giấu giếm, nếu đi sâu vào chi tiết, nhất định có người ở đằng sau thao túng tập đoàn Thời Đạt, nếu như không ai kịp thời ngăn cản, hậu quả thế nào, không cần nói cũng đoán được.
Nhưng chuyện này, có liên quan thế nào đến chuyện Thời Niệm Ca đột ngột mất tích?