Mục lục
Truyện Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Quý Noãn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngay từ đầu, Phong Lăng đã không hề lãng phí một chút sức lực nào để giãy giụa, giây phút nắm được con dao găm trong tay, cô đột nhiên lật mạnh cơ thể. Vào lúc lão sĩ quan chỉ huy mập còn chưa phản ứng lại, cô dùng sức đâm con dao về phía bàn tay đang ấn lên bả vai cô của lão ta!

“A…” Con dao sắc bén đâm vào mu bàn tay của lão sĩ quan chỉ huy mập, máu chảy ra, lão ta rú lên thảm thiết, vội buông tay.

Phong Lăng chống tay xuống mép sofa để đứng dậy, vì dược tính của thuốc nên chân mềm nhũn, cô đứng không vững, nhưng vẫn nhìn lão sĩ quan kia bằng ánh mắt hung ác. Do tác dụng của thuốc và sự phẫn nộ của bản thân nên đôi mắt đỏ ngầu của cô tràn đầy sát ý. Phong Lăng không cho lão ta thời gian nào để vùng vẫy hay lùi bước, lúc lão ta đang ra sức bụm chặt bàn tay của mình, cô lập tức đá một cú vào cái bụng tròn vo khiến lão ta ngã lăn ra đất. Sau đó Phong Lăng giơ tay tát mạnh hai bạt tai lên mặt đối phương, cô không nói một câu thừa thãi nào, đặt con dao lên vị trí động mạch chủ trên cổ của kẻ đối diện.

Lão sĩ quan chỉ huy mập không ngờ sau khi trúng thuốc, Phong Lăng vẫn có thân thủ vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ như vậy, rõ ràng trông bề ngoài “cậu ta” chỉ là một cậu con trai gầy yếu vô lực…


“Mày…” Tay lão sĩ quan chỉ huy mập đau nhói, hơn nữa người còn run rẩy vì cảm giác sắc lạnh trên cổ và ánh mắt như khát máu của Phong Lăng, sự kinh hoàng trong đôi mắt của lão ta chuyển thành tia hoảng sợ: “Mày to gan thật đấy! Mày dám làm tao bị thương à! Biết tao là ai không hả!”

Phong Lăng cười lạnh nhìn lão: “Ông còn nói thêm câu nào nữa, dù ông có là ai thì cũng sẽ thành vong hồn dưới dao của tôi! Ông tưởng tôi sẽ sợ sao? Để đối phó với cái loại rác rưởi như ông, cùng lắm thì chết chung thôi!”

“Chết chung? Mày đại diện cho căn cứ XI! Dám làm loạn ở chỗ của tao, mày có tin tao tố cáo với lãnh đạo cấp trên để cả căn cứ XI bọn mày phải gánh vác hậu quả cho rắc rối lớn này không!” Bàn tay bị đâm của lão sĩ quan chỉ huy mập không ngừng run rẩy, máu chảy đầm đìa, nhưng ánh mắt của lão ta vẫn vô cùng kiêu căng ngạo mạn, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi xuống. Lão ta không tin tên nhóc này thật sự to gan lớn mật đến mức dám chống đối với quân đội.

Nghe thấy mấy chữ căn cứ XI, Phong Lăng mới dần lấy lại lại sự bình tĩnh nhưng cũng chỉ giảm bớt một chút mà thôi.

Lúc này, bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Phát hiện Phong Lăng mãi vẫn chưa quay lại, A K sợ đã xảy ra chuyện, dẫu sao mấy ngày nay, đây cũng là lần đầu tiên cô rời khỏi tầm mắt của anh ta quá mười phút. Anh ta vội chạy về phòng thì nhìn thấy có người đứng canh ở tòa nhà, cảm thấy bất thường, anh ta cũng không quan tâm nhiều mà lập tức đánh mấy người đó ngất xỉu, sau đó nhanh chóng xông vào, đạp cửa vào phòng.

Giây phút bước vào cửa, A K đã trông thấy cảnh tượng này, lão sĩ quan chỉ huy mập ngã dưới đất, bàn tay đầm đìa máu, đôi mắt của Phong Lăng đỏ ngầu, “cậu ấy” đang đè lão ta xuống, con đao trong tay nhuốm máu, đang kề sát cổ của đối phương, chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi, Phong Lăng có thể gϊếŧ chết người ngay!

“Phong Lăng, cậu đang làm gì thế?!” Dù A K nhớ là mình phải bảo vệ Phong Lăng nhưng dẫu sao đây cũng là nơi trọng yếu quân đội, nếu “cậu ấy” đám ra tay với lão sĩ quan chỉ huy mập ở đây, đến lúc đó, bọn họ đừng hòng có thế rời khỏi nơi này, hơn nữa căn cứ XI nhất định cũng sẽ bị liên lụy.

Vừa rồi, trước khi quay lại đây, A K đã gọi điện thoại cho Lệ lão đại, anh đang dẫn một tốp thành viên tỉnh anh làm nhiệm vụ ở cách nơi này hơn mười kilomet. Lệ lão đại vốn định nhân lúc làm nhiệm vụ này để qua đây để đón họ về sớm hơn so với dự định. Sau khi báo cáo tình hình cho Lệ lão đại biết xong thì A K cúp máy.

Bây giờ, Lệ lão đại và người của anh còn chưa đến, tốt nhất không thế để xảy ra chuyện!

Phong Lăng túm chặt lấy cổ áo của lão sĩ quan chỉ huy mập, ghì chặt lão ta xuống, con dao găm trong tay vẫn luôn tì vào cổ đối phương, ánh mắt cô sắc lạnh, giọng nói mang theo oán hận: “Bọn họ đã bỏ thuốc tôi.”

Trái tim của A K lập tức nhảy dựng lên, anh ta quay phất người lại, nhìn về phía chiếc bình nước siêu tốc ở bên cạnh, hiểu ra ý của Phong Lăng, mày cau chặt.

Nhưng nhìn tình trạng bây giờ của Phong Lăng, hình như cô vẫn chưa bị xâm phạm. Dù hiện tại bản thân anh ta cũng đang rất kích động, hận không thể gϊếŧ tên cặn bã này ngay lập tức nhưng vì nghĩ cho đại cục, anh ta nhất định phải nhẫn nhịn.

Vả lại, nhìn bàn tay của lão sĩ quan chỉ huy mập thế này, chắc nó bị Phong Lăng đâm chảy máu.

A K vội vàng bước nhanh tới gần rồi lôi Phong Lăng dậy, ban đầu cô không chịu đứng lên, A K dùng sức nắm chặt bả vai cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lệ lão đại sắp đến đây rồi, có khó khăn gì thì chúng ta nói với anh ấy, đừng dùng cách này để giải quyết, bằng không đến lúc đó sẽ rất khó xử!”

Nói đoạn, anh ta lại nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Cậu đã làm lão sĩ quan chỉ huy bị thương, dù là họ đã làm ra chuyện hèn hạ này trước nhưng thói đời là vậy, địa vị và thân phận của lão ta là thứ khiến cậu không được phép làm ra những chuyện quá trái với luật. Hãy nghe tôi, đợi lão đại đến rồi giải quyết sau!”

Phong Lăng vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn lão sĩ quan chỉ huy mập đang nằm dưới đất nhưng vẫn còn đang nở nụ cười đắc ý trên môi.

Lão ta đã nhìn ra bọn họ sẽ không dám ra tay vì cục diện chung.

Phong Lăng lại càng siết chặt cổ áo lão hơn.

“Tôi với cậu đứng cùng một phe, lão đại bảo tôi bảo vệ cậu nhưng dẫu sao chúng ta cũng là người của căn cứ XI. Phong Lăng, cậu làm như vậy sẽ hủy hoại căn cứ XI..

Đôi con ngươi đỏ ngầu như nhuốm máu dần dịu lại, cô bất ngờ thu con dao lại, sau đó buông người ở dưới đất ra, đồng thời được A K dùng sức kéo đứng dậy. Phong Lăng lảo đảo, lùi về sau một bước, tay nắm chặt con dao. Cô không ra tay nữa, chỉ lạnh lùng nhìn lão sĩ quan chỉ huy mập đang chống một tay xuống đất đứng dậy. Cô không muốn nói một câu nào, cố gắng đè sự kích động đang hừng hực thiêu đốt trong cơ thể và ý muốn gϊếŧ người xuống. Cô sợ mình sẽ không khống chế được bản thân nên xoay người định đi ra ngoài.

Thấy ánh mắt cô không bình thường, A K cũng không biết loại thuốc mà đám khốn khiếp này đã cho cô uống nặng tới mức nào. Anh ta cau mày, muốn đi qua, đỡ cô cùng đi ra ngoài.

“Hai thằng khốn! Chúng mày nghĩ mình có thể chạy thoát khỏi nơi này sao?” Lão sĩ quan chỉ huy mập thấy dường như A K không dám ra tay với mình, Phong Lăng cũng không gắng gượng được bao lâu nữa vì tác dụng của thuốc. Dẫu sao lão ta cũng là đàn ông, vừa rồi bị mất mặt và bị đâm bị thương ở tay nên lão ta không muốn ôm cục tức này.

“Bụp!” Phong Lăng đột nhiên bị lão sĩ quan chỉ huy mập đè đầu, nắm tóc đập mạnh đầu cô lên bức tường cạnh cửa. Lúc đó, một dòng chất lỏng màu đỏ có mùi tanh, nóng ấm chảy xuống dọc xuống trán của Phong Lăng, dính lên mặt tường.

A K trợn trừng mắt: “M* kiếp! ***, ông làm cái quái gì thế!” Anh ta bước lên trước dùng một tay lôi lão sĩ quan chỉ huy mập ra, sau đó quay lại định đỡ Phong Lăng dậy.


Đúng lúc này lão sĩ quan chỉ huy mập đột ngột rút một khấu súng ở bên hông ra, chĩa vào sau gáy của A K. Động tác của A K ngừng lại, anh ta đứng nguyên tại chỗ bất động, nhưng vẫn nhìn về phía Phong Lăng đang đứng dựa vào tường bằng ánh mắt lo lắng, hồi lâu vẫn chưa thấy cô cử động, anh ta chỉ có thế nhìn thấy dòng máu đang


chảy xuống từ trán của cô.


A K siết chặt nắm đấm.


Phong Lăng nhắm nghiền hai mắt, vì A K đã nói không thể gây rắc rối cho căn cứ XI nên cô cố gắng nhẫn nhịn hồi lâu. Cô đang định quay người lại cứu A K, thì bàn tay bị thương của lão ta bất chợt vươn ra, hung hăng túm lấy tóc của Phong Lăng, tiếp tục đập đầu cô lên mặt tường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK