Thời Niệm Ca không đợi anh trả lời, trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài.
Kết quả không ngờ điều dưỡng trẻ kia tay chân nhanh nhẹn, chưa tới vài phút, Thời Niệm Ca vừa ra đến cửa, điều dưỡng đó quay về, cầm theo hai phần cơm, xém chút đụng trúng cô.
Hai người gần như cách nhau trong đường tơ kẽ tóc, Thời Niệm Ca vì chân còn đau nên đứng không vững, dịch lùi về phía sau, vừa vặn đụng trúng cánh cửa.
Điều dưỡng nhìn cô, ánh mắt không vui, nhưng cửa mở, bác sĩ Tần nhìn thấy, đành phải nói: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Thời Niệm Ca biết đối phương không thích mình, không muốn nhiều lời, đi thẳng ra ngoài.
“Cô phải đi à?”
Thời Niệm Ca không trả lời.
“Vậy cô cầm theo phần cơm này đi, đây là phần cơm bác sĩ Tần dặn tôi mua giúp cô, đừng lãng phí ý tốt của bác sĩ Tần.” Điều dưỡng lấy một phần cơm ra nhét vào lòng Thời Niệm Ca, sau khi gói ghém xong xuôi, cô ta không cản trở Thời Niệm Ca nữa, xoay người đi vào phòng khám.
Hộp cơm hơi nóng, Thời Niệm Ca cầm lấy, không nói gì, trực tiếp đi về phía thang máy.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô định ném hộp cơm vào thùng rác bên đường, nhưng bởi vì cả ngày chưa ăn gì cả, bây giờ dạ dày bắt đầu đau ê ẩm.
Hộp cơm trong tay vẫn còn ấm, bây giờ cô về đến công ty để ăn cũng phải mất nửa tiếng nữa.
Cô bước đến một ghế đá trước cổng bệnh viện, buổi tối gió thổi thoang thoảng, khiến đầu óc tỉnh táo lên không ít.
Trước đây còn đi học dạ dày cô đã không khỏe rồi, không ăn cơm đúng giờ là lập tức đau ngay, mấy năm nay ở Mỹ thức đêm nhiều lại ăn uống không có quy luật, bệnh dạ dày của cô chắc chắn đã nặng hơn.
Trong hành lang bệnh viện, điều dưỡng vừa đưa cơm và điều dưỡng ngồi ở bàn trực đi ngang qua trông thấy, tò mò đứng lại nói chuyện một chút, cô gái này có phải bị điên rồi không, định theo đuổi bác sĩ Tần, nhưng bị bác sĩ Tần từ chối, bây giờ cố tình ngồi đây ăn đúng không.
Tần Tư Đình không ăn cơm, sau khi nhập tên thuốc vào trong máy tính, anh đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy hai điều dưỡng đứng chỉ chỉ trỏ trỏ, lơ đễnh nhìn thoáng qua, xoay người định bỏ đi, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, người phụ nữ đó, ăn cơm…
Anh dừng bước, quay trở về phòng làm việc, trong phòng làm việc có một cửa sổ hướng ra ngoài cổng bệnh viện, anh đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới.
Thời Niệm Ca vừa vặn ngồi đó, cô đang cúi đầu ăn cơm, có vài lọn tóc rơi xuống, cô lấy tay vén lên, rồi tiếp tục ăn cơm.
Gió hơi mạnh, thổi qua hộp cơm, cô cúi đầu ăn nghiêm túc, có lẽ được hơn phân nửa thì không ăn nổi nữa, đóng hộp lại, ôm hộp cơm nhìn ngó xung quanh, sau đó cô đứng dậy ném hộp cơm và đôi đũa vào thùng rác, sau đó rút khăn ra lau tay, rồi mới bước đến bên đường bắt xe.
Toàn bộ cảnh này đều lọt vào mắt Tần Tư Đình, Tần Tư Đình không tiếp tục nhìn nữa, quay lại bàn làm việc, tay sờ trên hộp cơm.
Vẫn còn nóng.
…
Hai ngày sau.
“Bà Hương Hương, chú Văn Kha bị bệnh hả? Tại sao chúng ta phải đến bệnh viện?” Bạn nhỏ Thời Khả Lạc ngồi trong xe, ôm dì Hương hỏi, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng tò mò sờ bình giữ nhiệt trong tay bà, bạn nhỏ biết bà Hương Hương nấu canh rất ngon.
“Chú Văn Kha bị thương, bây giờ ở bệnh viện không đi lại được, mẹ con bận ở công ty không rời đi được, gọi điện nói bà nấu canh tẩm bổ, đến chăm sóc cậu ấy, lát nữa con phải ngoan nhé, không được chạy lung tung trong bệnh viện biết không?”
“Chú Văn Kha bị đau hả?”
“Đương nhiên rồi, nhưng yên tâm, chú là con trai, nên dũng cảm lắm.”
Thời Khả Lạc gật gù: “Lớn lên con cũng dũng cảm, con bị chích cũng không khóc.”
Dì Hương xoa xoa cái đầu bé nhỏ của Lạc Lạc, may mắn khi xảy ra tai nạn Văn Kha đã che chắn hết cho Thời Niệm Ca, bằng không nếu như Thời Niệm Ca xảy ra chuyện, vậy Lạc Lạc sẽ đáng thương lắm, đã không có ba…
Đến bệnh viện, dì Hương dẫn Lạc Lạc đến phòng bệnh thăm Văn Kha, sau phẫu thuật hai ngày Văn Kha đã tỉnh lại, nhưng vì đã chắn hết cho Thời Niệm Ca, khi ấy xe nổ cháy rất lớn khiến lưng anh bị bỏng một mảng lớn, tóc cũng bị cháy hơn phân nửa, hiện tại anh chỉ có thể nằm sấp.
Nghe thấy giọng nói Lạc Lạc, anh quay sang nhìn con bé, cười cười: “Lạc Lạc, cháu đừng đến gần quá, bây giờ nhìn chú đáng sợ lắm, sẽ dọa cháu đấy.”
“Cháu không sợ, chú là chú Văn Kha, cháu không sợ chú.” Lạc Lạc đến cạnh giường bệnh, thò bàn tay nhỏ bé xoa xoa khuôn mặt anh: “Khi nào thì chú khỏe lại?”
Văn Kha nở nụ cười: “Mấy ngày nữa là khỏe lại ngay, không có việc gì cả.”
“Lạc Lạc, đừng đụng lung tung, tay của chúng ta nhiều vi khuẩn lắm, bây giờ không thể đụng vô người chú Văn Kha được, để chú nghỉ ngơi nhé.” Dì Hương kéo Lạc Lạc nhích ra, sau đó ôm con bé ngồi xuống bên cạnh: “Ngồi đây một lúc, hoặc bà xuống xem bệnh viện có chỗ vui chơi cho trẻ em không, bà ở đây giúp chú Văn Kha ăn một chút, con xuống dưới chơi một lát nhé?”
“Vâng ạ.” Nghe thấy được đi chơi, đôi mắt Lạc Lạc sáng lấp lánh.
Dì Hương dẫn bạn nhỏ ra khỏi phòng bệnh, dặn dò điều dưỡng trực một chút, để họ giúp bà dẫn bé đến khu vui chơi, biết khu đó mất phí, nhưng mà an toàn, vì có người có chuyên môn ở đó trông bọn nhỏ, lập tức yên tâm, giao Lạc Lạc để điều dưỡng đưa con bé xuống lầu.
Lạc Lạc vào khu vui chơi chung với các bạn nhỏ, làm quen được một bạn nhỏ, hai đứa bé nói về biển còn nói về hải cẩu, vui cực kỳ, cô nhóc vừa chơi vừa hỏi bạn: “Anh à, sao đằng sau anh không có tóc thế?”
Bé trai ngồi đối diện phụng phịu nói: “Không biết, mẹ nói ngày mai anh phải làm phẫu thuật đầu, cho nên tóc đằng sau phải cạo đi hết, anh thấy quá khủng khiếp!”
Thời Khả Lạc không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu lia lịa: “À… hóa ra gọi là khủng khiếp.”
Buổi chiều Tần Tư Đình đi ngang qua phòng khám nhi, cầm một bệnh án chuyển từ khoa nhi đến khoa nội bước vào cửa, nghe thấy trong khi vui chơi có giọng nói lảnh lót, cười hí hửng, quay mắt nhìn qua phía đó.
Đôi lời của Editor: Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã cùng mình đi suốt quãng đường 199 chương thăng trầm của Niệm Niệm và Tần Thần, nhưng Thanh Thanh đã để chúng ta phải bứt rứt khi câu truyện đến phần cao trào nhất, mình hi vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ tiếp tục được cùng nhau đọc cái kết của Tần Ca do Thanh Thanh tự tay viết. Cảm ơn mọi người
Về ngoại truyện viết tiếp do đọc giả, ngày mai mình sẽ lên chương đầu tiên
Phần ngoại truyện của “Em là bản tình ca của tôi” được viết tiếp bởi Dĩnh Lạc Thập Nhất
Kết quả không ngờ điều dưỡng trẻ kia tay chân nhanh nhẹn, chưa tới vài phút, Thời Niệm Ca vừa ra đến cửa, điều dưỡng đó quay về, cầm theo hai phần cơm, xém chút đụng trúng cô.
Hai người gần như cách nhau trong đường tơ kẽ tóc, Thời Niệm Ca vì chân còn đau nên đứng không vững, dịch lùi về phía sau, vừa vặn đụng trúng cánh cửa.
Điều dưỡng nhìn cô, ánh mắt không vui, nhưng cửa mở, bác sĩ Tần nhìn thấy, đành phải nói: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Thời Niệm Ca biết đối phương không thích mình, không muốn nhiều lời, đi thẳng ra ngoài.
“Cô phải đi à?”
Thời Niệm Ca không trả lời.
“Vậy cô cầm theo phần cơm này đi, đây là phần cơm bác sĩ Tần dặn tôi mua giúp cô, đừng lãng phí ý tốt của bác sĩ Tần.” Điều dưỡng lấy một phần cơm ra nhét vào lòng Thời Niệm Ca, sau khi gói ghém xong xuôi, cô ta không cản trở Thời Niệm Ca nữa, xoay người đi vào phòng khám.
Hộp cơm hơi nóng, Thời Niệm Ca cầm lấy, không nói gì, trực tiếp đi về phía thang máy.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô định ném hộp cơm vào thùng rác bên đường, nhưng bởi vì cả ngày chưa ăn gì cả, bây giờ dạ dày bắt đầu đau ê ẩm.
Hộp cơm trong tay vẫn còn ấm, bây giờ cô về đến công ty để ăn cũng phải mất nửa tiếng nữa.
Cô bước đến một ghế đá trước cổng bệnh viện, buổi tối gió thổi thoang thoảng, khiến đầu óc tỉnh táo lên không ít.
Trước đây còn đi học dạ dày cô đã không khỏe rồi, không ăn cơm đúng giờ là lập tức đau ngay, mấy năm nay ở Mỹ thức đêm nhiều lại ăn uống không có quy luật, bệnh dạ dày của cô chắc chắn đã nặng hơn.
Trong hành lang bệnh viện, điều dưỡng vừa đưa cơm và điều dưỡng ngồi ở bàn trực đi ngang qua trông thấy, tò mò đứng lại nói chuyện một chút, cô gái này có phải bị điên rồi không, định theo đuổi bác sĩ Tần, nhưng bị bác sĩ Tần từ chối, bây giờ cố tình ngồi đây ăn đúng không.
Tần Tư Đình không ăn cơm, sau khi nhập tên thuốc vào trong máy tính, anh đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy hai điều dưỡng đứng chỉ chỉ trỏ trỏ, lơ đễnh nhìn thoáng qua, xoay người định bỏ đi, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, người phụ nữ đó, ăn cơm…
Anh dừng bước, quay trở về phòng làm việc, trong phòng làm việc có một cửa sổ hướng ra ngoài cổng bệnh viện, anh đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới.
Thời Niệm Ca vừa vặn ngồi đó, cô đang cúi đầu ăn cơm, có vài lọn tóc rơi xuống, cô lấy tay vén lên, rồi tiếp tục ăn cơm.
Gió hơi mạnh, thổi qua hộp cơm, cô cúi đầu ăn nghiêm túc, có lẽ được hơn phân nửa thì không ăn nổi nữa, đóng hộp lại, ôm hộp cơm nhìn ngó xung quanh, sau đó cô đứng dậy ném hộp cơm và đôi đũa vào thùng rác, sau đó rút khăn ra lau tay, rồi mới bước đến bên đường bắt xe.
Toàn bộ cảnh này đều lọt vào mắt Tần Tư Đình, Tần Tư Đình không tiếp tục nhìn nữa, quay lại bàn làm việc, tay sờ trên hộp cơm.
Vẫn còn nóng.
…
Hai ngày sau.
“Bà Hương Hương, chú Văn Kha bị bệnh hả? Tại sao chúng ta phải đến bệnh viện?” Bạn nhỏ Thời Khả Lạc ngồi trong xe, ôm dì Hương hỏi, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng tò mò sờ bình giữ nhiệt trong tay bà, bạn nhỏ biết bà Hương Hương nấu canh rất ngon.
“Chú Văn Kha bị thương, bây giờ ở bệnh viện không đi lại được, mẹ con bận ở công ty không rời đi được, gọi điện nói bà nấu canh tẩm bổ, đến chăm sóc cậu ấy, lát nữa con phải ngoan nhé, không được chạy lung tung trong bệnh viện biết không?”
“Chú Văn Kha bị đau hả?”
“Đương nhiên rồi, nhưng yên tâm, chú là con trai, nên dũng cảm lắm.”
Thời Khả Lạc gật gù: “Lớn lên con cũng dũng cảm, con bị chích cũng không khóc.”
Dì Hương xoa xoa cái đầu bé nhỏ của Lạc Lạc, may mắn khi xảy ra tai nạn Văn Kha đã che chắn hết cho Thời Niệm Ca, bằng không nếu như Thời Niệm Ca xảy ra chuyện, vậy Lạc Lạc sẽ đáng thương lắm, đã không có ba…
Đến bệnh viện, dì Hương dẫn Lạc Lạc đến phòng bệnh thăm Văn Kha, sau phẫu thuật hai ngày Văn Kha đã tỉnh lại, nhưng vì đã chắn hết cho Thời Niệm Ca, khi ấy xe nổ cháy rất lớn khiến lưng anh bị bỏng một mảng lớn, tóc cũng bị cháy hơn phân nửa, hiện tại anh chỉ có thể nằm sấp.
Nghe thấy giọng nói Lạc Lạc, anh quay sang nhìn con bé, cười cười: “Lạc Lạc, cháu đừng đến gần quá, bây giờ nhìn chú đáng sợ lắm, sẽ dọa cháu đấy.”
“Cháu không sợ, chú là chú Văn Kha, cháu không sợ chú.” Lạc Lạc đến cạnh giường bệnh, thò bàn tay nhỏ bé xoa xoa khuôn mặt anh: “Khi nào thì chú khỏe lại?”
Văn Kha nở nụ cười: “Mấy ngày nữa là khỏe lại ngay, không có việc gì cả.”
“Lạc Lạc, đừng đụng lung tung, tay của chúng ta nhiều vi khuẩn lắm, bây giờ không thể đụng vô người chú Văn Kha được, để chú nghỉ ngơi nhé.” Dì Hương kéo Lạc Lạc nhích ra, sau đó ôm con bé ngồi xuống bên cạnh: “Ngồi đây một lúc, hoặc bà xuống xem bệnh viện có chỗ vui chơi cho trẻ em không, bà ở đây giúp chú Văn Kha ăn một chút, con xuống dưới chơi một lát nhé?”
“Vâng ạ.” Nghe thấy được đi chơi, đôi mắt Lạc Lạc sáng lấp lánh.
Dì Hương dẫn bạn nhỏ ra khỏi phòng bệnh, dặn dò điều dưỡng trực một chút, để họ giúp bà dẫn bé đến khu vui chơi, biết khu đó mất phí, nhưng mà an toàn, vì có người có chuyên môn ở đó trông bọn nhỏ, lập tức yên tâm, giao Lạc Lạc để điều dưỡng đưa con bé xuống lầu.
Lạc Lạc vào khu vui chơi chung với các bạn nhỏ, làm quen được một bạn nhỏ, hai đứa bé nói về biển còn nói về hải cẩu, vui cực kỳ, cô nhóc vừa chơi vừa hỏi bạn: “Anh à, sao đằng sau anh không có tóc thế?”
Bé trai ngồi đối diện phụng phịu nói: “Không biết, mẹ nói ngày mai anh phải làm phẫu thuật đầu, cho nên tóc đằng sau phải cạo đi hết, anh thấy quá khủng khiếp!”
Thời Khả Lạc không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu lia lịa: “À… hóa ra gọi là khủng khiếp.”
Buổi chiều Tần Tư Đình đi ngang qua phòng khám nhi, cầm một bệnh án chuyển từ khoa nhi đến khoa nội bước vào cửa, nghe thấy trong khi vui chơi có giọng nói lảnh lót, cười hí hửng, quay mắt nhìn qua phía đó.
Đôi lời của Editor: Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã cùng mình đi suốt quãng đường 199 chương thăng trầm của Niệm Niệm và Tần Thần, nhưng Thanh Thanh đã để chúng ta phải bứt rứt khi câu truyện đến phần cao trào nhất, mình hi vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ tiếp tục được cùng nhau đọc cái kết của Tần Ca do Thanh Thanh tự tay viết. Cảm ơn mọi người
Về ngoại truyện viết tiếp do đọc giả, ngày mai mình sẽ lên chương đầu tiên
Phần ngoại truyện của “Em là bản tình ca của tôi” được viết tiếp bởi Dĩnh Lạc Thập Nhất