Nhưng nếu ông trời đã cố tình giúp cô như thế thì dù trong lòng thật sự không dễ chịu, cô vẫn sẽ nhịn xuống. Cuối cùng, Phong Lăng cũng không nói thêm bất cứ điều gì liên quan đến sự việc kia nữa.
Tuy nhiên, Phong Lăng không đề cập tới, không có nghĩa Lệ Nam Hành không nhận ra được sự khác thường của cô.
Từ sau khi anh khỏi bệnh đến bây giờ cũng đã hơn một tuần, Phong Lăng cũng không hề yêu cầu đổi chỗ ở mà dứt khoát chuyển thêm một cái giường xếp đến đặt cạnh chiếc giường một mét năm kia.
Không chỉ như vậy, “cậu ấy” còn bảo Đại Bân tới ngủ chung với anh ở bên lều này, còn “cậu ấy” thì ở chung lều bên cạnh với những người còn lại, ngủ trên chiếc giường của Đại Bân.
Lí do cô đưa ra là gần đây tình trạng tinh thần của cô không tốt, không thể gánh trách nhiệm chăm sóc lão đại. Nếu bệnh của lão đại vẫn chưa khỏi, sắp xếp như vậy thì Đại Bân cũng tiện chăm sóc cho anh hơn. Cô ngủ chung với mọi người ở lều kế bên, dù sao cũng đều là đàn ông cả, ngủ ở đâu chẳng giống nhau.
Tình trạng đó đã duy trì được gần được mười ngày rồi.
Đêm đến.
Lệ Nam Hành gối đầu lên tay, nằm ở trên giường nhìn Đại Bân trở về sau khi tuần tra ở bên ngoài, giũ hết tuyết trên đầu xuống, sau đó anh ta đi vào phòng tắm để tắm táp qua. Chưa đầy mấy phút sau, Đại Bân đã để trần thân trên, đi ra khỏi phòng tắm. Anh ta chui vào ổ chăn bằng thảm điện, nằm lên thảm, miệng lầm bầm vài tiếng thoải mái rồi nói một câu: “Lão đại ngủ đi, ngủ ngon!”
Lệ Nam Hành lạnh nhạt “ừ” xem như câu trả lời.
Sau đó chưa đầy năm phút, anh đã nghe thấy tiếng ngáy khò khò không ngừng truyền đến từ bên giường Đại Bân.
Nương theo tiếng ngáy động trời, có tiết tấu của Đại Bân, Lệ Nam Hành nhắm mắt lại, nhưng anh hoàn toàn không ngủ được. Cứ hễ nhắm mắt là trong đầu anh lại hiện lên vẻ mặt cứng nhắc, không gợn sóng của Phong Lăng trong hai ngày huấn luyện dưới tuyết. Đã thế mỗi khi anh đến gần, Phong Lăng đều lùi về phía sau một bước theo bản năng, ánh mắt lạnh nhạt đầy xa cách.
Tiếng ngáy càng lúc càng lớn, Lệ Nam Hành bỗng nhiên vén chăn đứng dậy, tiện tay lấy áo chống rét khoác lên người rồi đi thẳng ra ngoài. Đi tới lều sát bên, nhìn tư thế ngủ xiêu vẹo lăn lóc của một đám đàn ông, tiếng ngáy cao thấp nối tiếp nhau, Lệ Nam Hành bình tĩnh đi đến chiếc giường nằm ở trong cùng. Phong Lăng đang ngủ ở trên giường, tư thế ngủ ngay ngắn, cũng không phát ra âm thanh gì, chăn đắp gọn gàng trên người.
Lúc anh đến gần, dù Phong Lăng đang ngủ cũng bị ánh nhìn chằm chằm khiến người luôn nhạy cảm như cô phải mở choàng mắt, lúc còn chưa nhìn rõ người đang đứng cạnh giường là ai thì chăn mềm trên người đã bị kéo lên.
Phong Lăng ngồi bật dậy, định phòng vệ nhưng lại chợt dừng lại vào lúc Lệ Nam Hành ném chăn sang một bên. Khi nhìn thấy rõ mặt của anh, ánh mắt lạnh lẽo đầy sự đề phòng lập tức bình tĩnh lại, cô lạnh nhạt hỏi: “Lão đại?”
“Đứng dậy, về lều bên cạnh ngủ với tôi.” Người đàn ông không nói nhiều, đôi mắt băng giá nhìn thẳng vào cô, lời nói ra không phải đang thương lượng, mà là mệnh lệnh.
Phong Lăng ngồi yên không nhúc nhích trên giường: “Lão đại, tôi ngủ ở đây rất ổn, hơn nữa thế này cũng thuận tiện cho Đại Bân chăm sóc anh...”
“Chăm sóc cái gì? Cậu thấy tôi yếu đuối mong manh lắm à? Bệnh đã khỏi từ lâu rồi, tôi còn cần ai phải chăm sóc cho mình nữa?” Giọng điệu của anh rất mất kiên nhẫn: “Đừng có nói nhảm nữa, mau về với tôi.”
Phong Lăng không chịu về, cô kiên quyết ngồi trên giường: “Tôi hay Đại Bân ngủ ở bên kia chẳng phải đều giống nhau cả sao? Cớ gì lão đại muốn tôi về bên đó?”
Lệ Nam Hành đưa mắt, liếc nhìn mấy tên đang ngủ ngáy khò khò động trời kia: “Ngáy to thế này mà cậu cũng ngủ được? Đại Bân còn ngáy to hơn bọn họ, tôi luôn ngủ một mình ở trong căn cứ. Cậu ngủ yên tĩnh, không làm phiền đến tôi. Đại Bân thì không được, ồn ào chết đi được!”
Tuy thường ngày, đúng là Lệ lão đại ngủ đã quen ngủ một mình nhưng nghe nói, bình thường khi lão đại đi làm nhiệm vụ, dù ở trong ao bùn, anh cũng chợp mắt được. Các thành viên chiến hữu ở bên cạnh cũng không phải ít, đêm đến chắc chắn tiếng ngáy cũng không nhỏ.
Sao giờ anh lại khó chiều quá vậy?
Phong Lăng nhìn sang phía Đại Hồ: “Đại Hồ ngủ cũng không ngáy, anh có thể gọi Đại Hồ qua đó...”
Cô còn chưa nói hết lời, người đàn ông kia đã dứt khoát vươn tay, nắm lấy cổ áo, lôi cô xuống giường. Lúc Phong Lăng đang định giãy giụa tránh thoát. Lệ Nam Hành lại thẳng thừng ôm cô vào lòng, khi đè vai cô xuống còn cúi đầu nhìn cô: “Đừng nói nhảm nữa, theo tôi về!”
“Anh buông tay ra!” Bây giờ, mỗi lần Phong Lăng bị anh đụng vào là lông tơ cả người lại dựng đứng cả lên, nhất là trong những tư thế như thế này. Trong nháy mắt, nhiệt độ cơ thể cùng hóc môn nam tính của người đàn ông này đã tràn vào khoang mũi Phong Lăng, cô lại càng nhạy cảm, cơ thể không được tự nhiên.
Lệ Nam Hành không những không buông cô ra, mà còn không lấy cả áo chống rét cho cô. Trong khi đó đám người kia nghe thấy là anh đến cũng thả lỏng sự đề phòng, trở mình ngủ tiếp. Tiếng ngáy tiếp tục vang lên khắp chốn, không ai để ý đến bọn họ.
Lệ Nam Hành kéo dây kéo áo chống lạnh dày, rộng của mình ra rồi phủ bên ngoài người Phong Lăng đang ở trong lòng mình, giữ nguyên tư thế ôm như thế, cưỡng ép cô ra khỏi lều. Phong Lăng giãy giụa cả đoạn đường đi nhưng vẫn bị người đàn ông này thô bạo cưỡng chế đi vào chiếc lều sát bên. Lúc đến cạnh chiếc giường Đại Bân đang ngủ, Lệ Nam Hành đạp vào thành giường hai cái. Đại Bân bừng tỉnh, anh ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nên định nhanh chóng mặc quần áo vào theo thói quen thì chợt thấy vẻ mặt hậm hực của Lệ lão đại cùng vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ của Phong Lăng. Trong chốc lát, đầu óc của anh ta vẫn chưa tiếp thu được chuyện gì đang xảy ra, vài giây sau mới phản ứng lại hỏi: “Lão đại?”
“Cậu về lều bên cạnh ngủ đi.” Mặt Lệ Nam Hành không cảm xúc, tiếng nói lạnh lẽo tựa như thể nếu anh ta còn dám ở đây thêm một giây một khắc nào thì anh ta sẽ bị đạp thẳng xuống dưới núi.
Đại Bân chẳng dám nhiều lời, dù sao bản thân cũng đang buồn ngủ, ngủ ở đâu mà chẳng giống nhau, vì thế anh ta lập tức nhảy xuống giường. Bởi vì từ đầu đến chân chỉ mặc độc một chiếc qυầи ɭóŧ, lại sợ bên ngoài quá lạnh nên anh ta dứt khoát trùm chăn quanh người rồi chạy vội ra ngoài.
Nhìn chiếc giường đã trống trải, Phong Lăng đang định nói không có chăn thì làm sao ngủ được, hay là cứ để cô về lại lều bên cạnh đi. Kết quả cô còn chưa kịp nói gì, Lệ Nam Hành đã đưa chân đá cái giường xếp nhẹ hều này sang một bên, sau đó ép Phong Lăng đi đến chiếc giường vốn dĩ là của cô, ấn vai cô ngồi xuống.
Phong Lăng vừa đụng vào chiếc giường này thì tựa như bị ám ảnh tâm lý, cả người thấy không thoải mái, cô sợ hãi muốn đứng lên, nhưng lại bị người đàn ông kia ấn xuống, kiên quyết bắt cô ngồi yên.
“Cậu ngoan ngoãn ở đây cho tôi, trước đây ngủ thế nào thì bây giờ ngủ thế đó.” Lệ Nam Hành đanh mặt nhìn cô: “Bệnh của tôi đã khỏi rồi, nhiệt độ cũng đã bình thường, sẽ không lây bệnh cho cậu đâu! Cậu cũng không cần phải thức trắng đêm chăm sóc cho tôi nữa. Bây giờ, nằm xuống, ngủ đi!”
Phong Lăng giãy ra, người đàn ông mới buông tay khỏi vai cô.
Hiện tại Đại Bân đã về lều bên cạnh, cô cũng không thể lại làm khổ Đại Bân nữa, đảo mắt nhìn về chiếc giường xếp bên kia: “Lão đại, tôi vẫn thấy mỗi người nằm một giường thoải mái, dễ chịu hơn. Tôi đi lấy thêm một cái chăn, ngủ ở giường kia.”