Mục lục
Truyện Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Quý Noãn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phong Lăng híp mắt, cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Cô đã ở bên cạnh Quý Noãn trong thời gian dài nên cũng có thể xác định được những mối nguy hiểm bên cạnh cô ấy, cùng lúc đó, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai truyền tới từ nhà vệ sinh.

Giọng nói đó nghe không giống Quý Noãn, tiếng hét sợ hãi có vẻ bất thường này bị chìm trong sự náo nhiệt của phòng tiệc rượu, chỉ mình Phong Lăng vừa đi tới gần nhà vệ sinh là nghe thấy rõ ràng nhất.

Cô bước nhanh về phía nhà vệ sinh, đưa tay đẩy cửa thì thấy cánh cửa này bị khóa trái.


“Cô Mặc? Cô ở trong đó phải không?” Phong Lăng nhíu mày, dựa vào trước cửa hỏi: “Quý Noãn?”

Bên trong bỗng im lặng, không ai trả lời, ngay cả người vừa hét lên ban nãy cũng không đáp lời.

Cô bất thình lình nhấc chân đạp mạnh lên cửa, tiếng va chạm rất lớn khiến mọi người trong hội trường chú ý, ngay lúc khóa cửa nhà vệ sinh bị đạp bung. Phong Lăng nhanh chóng đẩy cửa ra, ánh mắt sắc bén tìm kiếm bên trong, nhưng không một bóng người.

Tiếng la sợ hãi ban nãy không phải của Quý Noãn, nhưng đồ đạc rơi trên nền nhà vệ sinh này lại đúng là của Quý Noãn!

Quý Noãn và Tô Tuyết Ý cùng bị bắt cóc trong buổi tiệc rượu này.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ nhất là, anh Mặc luôn bày mưu lập kế mọi chuyện, cuối cùng lại là phía bị động trong vụ này. Do Quý Noãn đang mang thai, phải chú trọng đến sự an nguy của cô ấy hơn nên mãi đến khi trời hửng sáng, họ mới tìm thấy chút manh mỗi, biết được mục đích của kẻ ở phía sau ra chỉ thị cho kẻ bắt cóc.

Anh Mặc bất chấp vết thương ở sau lưng vẫn chưa lành hẳn, lái xe lao vun ***t trên đường cao tốc ở Los Angeles.

Có mấy người của căn cứ XI lái xe đuổi theo, định vây lại từ bốn phía, nhưng chỉ có duy nhất một con đường cao tốc đó, cũng không có đường tắt nào để chặn anh Mặc lại nên đành đuổi theo sau.

Nếu Phong Lăng sớm biết trước được kết quả thì cô thà rằng người xông tới trước chiếc xe vận tải lớn đó lúc ấy là mình, chứ không muốn nhìn thấy anh Mặc bê bết máu hôn mê bất tỉnh trong chiếc xe bị tông đến biến dạng, cũng không muốn nhìn thấy vũng màu chảy ra từ phía thân dưới của Quý Noãn…

Khi đó, xe của họ đang theo sát phía sau thì phát hiện một chiếc xe tải lớn chạy vượt tốc độ, đuổi theo chiếc xe chở Quý Noãn và Tô Tuyết lái

Phong Lăng ở ghế lái phụ trên xe của Lệ Nam Hành, nhíu mày nhìn chằm chằm về phía kia.

Lệ Nam Hành nhìn ra chiếc xe đó có ý gϊếŧ người sớm hơn cô nhưng rất bình tĩnh tăng nhanh tốc độ lái xe. Thế nhưng tay Lệ Nam Hành mới vừa bị thương, còn quấn băng gạt nên điều khiển tay lái không linh hoạt như bình thường.

Trong khoảnh khắc Lệ Nam Hành không thể linh hoạt để tăng tốc ngăn cản tai nạn xảy ra, chiếc Bentley màu đen của anh Mặc vẫn đuổi theo ở phía trước, đột nhiên xông tới trước với tốc độ đáng sợ.

Ấn tượng của Phong Lăng lúc ấy rất sâu đậm, cô bỗng nghe thấy Lệ Nam Hành khàn giọng nói một câu: “Phong Lăng, nhắm mắt lại…”

Nhưng ngay lúc anh còn chưa dứt lời, hai chiếc xe đã tông vào nhau, chấn động rất lớn làm rung cả đường cao tốc. Phong Lăng cảm nhận rõ được Lệ Nam Hành tức tới mức suýt nữa lái xe không vững, anh đanh mặt lại, nhanh chóng lách lên trước, nhìn chiếc Bentley màu đen đã bị tông thành hình dáng méo mó đáng sợ, anh Mặc tất nhiên lành ít dữ nhiều.

Lệ Nam Hành đỏ mắt, tháo băng gạt trên cổ tay ném xuống dưới chân, rồi nhảy xuống xe đi giải quyết tình hình hiện trường. Khi đó, đầu óc Phong Lăng trống rỗng, cô nhìn chiếc Bentley, rồi đột nhiên đảo mắt nhìn về phía Quý Noãn, thấy cô ấy ngã trên đường cao tốc liền vội vàng xuống xe tới đỡ dậy.

Cô không quên được khi ấy Quý Noãn la khóc thảm thiết, không quên được cảnh xăng trộn lẫn vào máu chảy ra từ chiếc xe Bentley kia, không quên được trước khi ngất đi phần dưới cơ thể Quý Noãn chảy máu, cũng không quên được ngày hôm đó mắt Lệ Nam Hành đỏ ngầu, anh lấy súng ra chỉ vào tài xế xe tải, hận không thế bắn mấy trăm lỗ thủng trên người gã, nhưng bị mấy người A K cố sức ngăn cản. Sự thật còn chưa tra rõ, cho dù người của căn cứ XI có quyền mang súng, cho dù anh Mặc đang trong tình trạng nguy cấp sống chết không rõ trong chiếc xe khác hay cho dù tất cả mọi người đều hận không thể cho nổ cả chiếc xe thì tất cả mọi người đều biết, nếu như khi đó Lệ Nam Hành thật sự nố súng thì cả căn cứ XI lẫn Lệ Nam Hành đều sẽ bị liên lụy, chẳng những không giúp gì được cho anh Mặc, mà còn khiến chuyện này càng trở nên phức tạp hơn.

Lệ Nam Hành hiếu rõ hậu quả của chuyện này hơn tất cả mọi người nhưng bọn A K có thể nhìn ra Lệ lão đại thật sự tức giận. Anh thật sự đã suýt nổ súng, mấy anh em cùng tiến lên ngăn cản, dùng sức giữ chặt tay anh mới khiến anh không thể bóp cò. Mấy giây sau khi Lệ Nam Hành bình tĩnh lại, chỉ trong thời gian chớp mắt, trước sự kinh ngạc của mọi người anh đã kịp lấy lại lí trí của mình, nặng nề ra lệnh cho tất cả anh em thu dọn hiện trường, nghĩ cách cạy cửa xe Bentley cứu anh Mặc ra.

Hiện tại, Phong Lăng không thể sang đó giúp đỡ được, chỉ mỗi Quý Noãn bị sẩy thai, đang chìm đắm trong sự đau khổ và sự hãi cực độ, bị đả kích đến nỗi ngất xỉu đã đủ khiến cô cực kỳ đau lòng rồi. Sau khi đưa Quý Noãn lên xe, cô nhìn chiếc Bentley bị các anh em của căn cứ XI cạy mở ra qua gương chiếu hậu, nhìn thấy cơ thể anh Mặc được họ cẩn thận đỡ ra khỏi xe, cả người toàn máu là… máu.

Phong Lăng nhìn mà thấy xót xa liền lái xe đưa Quý Noãn đến bệnh viện trước.

Chuyện này đã gây ra sóng to gió lớn trong cuộc sống của anh Mặc và cô Mặc, càng làm nhà họ Mặc ở Los Angeles kinh sợ. Lúc Chủ tịch Mặc và bà Vạn Chu chạy tới bệnh viện thì Quý Noãn vừa trải qua cuộc phẫu thuật bỏ cái thai còn chưa tỉnh lại, Mặc Cảnh Thâm thì vẫn đang cấp cứu, tình hình vẫn không rõ ra sao…

Hơn một ngày trông nom Quý Noãn trong bệnh viện, tâm trạng của Phong Lăng cực kỳ tồi tệ.

Cô không thể chấp nhận được việc anh Mặc và cô Mặc ân ái hạnh phúc như thế lại xảy ra chuyện như vậy, anh Mặc không thể chết… Nếu không Quý Noãn phải sống tiếp thế nào…


Nhưng hiện tại, việc duy nhất Phong Lăng có thế làm là đến bệnh viện để trông nom Quý Noãn khi có thời gian. Dẫu sao đây cũng là Los Angeles, hơn nữa, Chủ tịch Mặc và bà Vạn Chu cũng ở trong bệnh viện mỗi ngày, cô không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào thay Quý Noãn và anh Mặc. Nhất là khi bà Vạn Chu vẫn luôn nén nước mắt ngồi trong phòng bệnh của Quý Noãn, Phong Lăng không thể làm gì khác ngoài việc yên lặng đứng một bên.


Con người đứng trước sự sống và cái chết, thật sự là quá nhỏ bé.


Có lúc, Phong Lăng nghĩ về Tô Tuyết Ý chết trên đường cao tốc, nghĩ về kẻ đứng sau gây tội ác Tô Tri Lam, cũng nghĩ về lúc chiếc Bentley của anh Mặc bị tông trên đường cao tốc khi ấy.


Lại có lúc, cô nghĩ về chiếc SUV xông thẳng về phía mình ở hầm đỗ xe của khách sạn ngày đó, cô không hiểu nối, nếu mình thật sự là con gái nhà họ Phong, Phong Minh Châu có bất mãn với cô nhiều hơn nữa thì chung quy cũng là chị gái ruột của cô, vậy mà chị gái ruột lại muốn ra tay tàn nhẫn với cô như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK