Vì Quý Noãn khăng khăng muốn ở lại cùng chờ với họ nên trực thăng lại một lần nữa đáp xuống một khu vực an toàn trong cánh rừng.
Thấy Quý Noãn mệt rồi, sau khi chăm sóc một lúc, Phong Lăng mới bảo cô ấy ở lại trong cabin nghỉ ngơi. Đến khi thấy Quý Noãn ngồi yên ngủ thiếp đi, Phong Lăng vẫn ngồi bên cạnh bảo vệ đối phương.
Trời tối dần, khi anh Mặc tìm tới, Phong Lăng thấy Quý Noãn bấy giờ cũng đã tỉnh rồi nên sau khi dặn dò cô ấy đôi ba câu xong thì đi ra ngoài, để không gian riêng tư lại cho hai người họ.
Cả hai gặp đại nạn rồi sống sót thoát khỏi cõi chết, chắc hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói, cô còn ở lại thì không ổn lắm.
Sau khi ra khỏi cabin, Phong Lăng vẫn luôn đứng bảo vệ ở bên ngoài trực thăng, chốc chốc nhìn về ánh lửa và đèn pin từ nhà gỗ cách đó không xa, chốc chốc lại nghe thấy được vài tiếng động kỳ lạ, những lúc như thế cô đều nắm chặt khẩu súng sau lưng theo bản năng, ánh mắt lạnh lùng dò xét khắp nơi.
Sau khi xác định không có việc gì, cô mới thả lỏng, hai tay đặt song song với cơ thể mình, nhưng ngón tay vẫn hơi run. Cô cảm thấy hôm nay, từ sau khi tỉnh lại cho đến tận bây giờ, bản thân luôn có cảm giác trong tay mình cứ là lạ làm sao, đó là cảm giác rất… khụ, rất kỳ lạ.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình một lát, cảm thấy không có gì quá khác thường, đưa tay lên sờ thử cũng không thấy nóng.
Khắp nơi trong rừng rậm là tiếng chim hót líu lo cùng côn trùng kêu vang, Phong Lăng lại buông tay xuống, đứng yên canh giữ bên ngoài trực thăng.
Không bao lâu sau, Sĩ quan cảnh sát Ent bỗng cử người tới đây, lúc này Phong mới xoay người đi vào cabin. Vừa vào là bắt gặp ngay anh Mặc đã cởi chiếc áo sơ mi nhuộm thẫm máu của mình ra, cô chỉ thoáng luống cuống một lát rồi lại lập tức tự giác lui về sau một bước, không bước vào nữa. Cô đứng bên ngoài nói vọng vào: “Anh Mặc, Sĩ quan Ent phụ trách chỉ huy lực lượng cảnh sát Mỹ lần tác chiến này đang tìm gặp anh.”
“Biết rồi.” Mặc Cảnh Thâm ở bên trong hờ hững đáp lại một câu.
Sau đấy Phong Lăng không nói gì thêm, chỉ chốc lát sau Mặc Cảnh Thâm đã mặc lại đồ xong xuôi, vẫn là chiếc sơ mi đen nhuốm máu kia, nhưng vết thương trên người đã được Quý Noãn xử lý qua một lượt. Tuy nhìn vẻ mặt của anh ta thì có thể thấy được vết thương không hề nhẹ, nhưng Mặc Cảnh Thâm và Lệ Nam Hành thực chất lại là cùng một loại người, đều có sức chịu đựng và tự kiềm chế vô cùng cao. Cho dù vết thương có nặng hơn hay đau hơn chăng nữa cũng sẽ không để lộ ra chút khác thường nào. Anh ta hững hờ đi ra ngoài, như thể vết thương trên người chẳng phải của mình.
Thấy Mặc Cảnh Thâm đã rời đi, Quý Noãn lại không yên tâm, cô ấy định đi ra theo. Nhưng hiện tại, Phong Lăng dứt khoát không chịu cho cô ấy lặp lại sai lầm lần nào nữa, cô nhanh chóng lách mình đến chặn trước cửa cabin: “Cô Mặc, cô nghỉ ngơi ở trong đi, đừng ra ngoài.”
Quý Noãn không thể làm gì khác, đành quay lại.
Sau khi dặn dò vài câu với hai viên cảnh sát ở ngoài, Phong Lăng lại bước vào trong trực thăng.
“Không ngủ nữa à?” Thấy Quý Noãn vẫn ngồi đó, cô hỏi.
“Ừ.” Quý Noãn tựa vào ghế: “Phong Lăng, tôi có cảm giác mấy ngày nay cứ như đang xem một bộ phim vậy…”
Phong Lăng cười: “Xem phim mà tay cũng bị thương cho được à?”
“Ít nhất vẫn còn sống mà phải không? Ít nhất thì Mặc Cảnh Thâm cũng đã an toàn rồi.”
“Cũng đúng.” Phong Lăng khẽ nói: “Mấy năm trước khi còn trong căn cứ, khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, tôi đã chứng kiến quá nhiều sự sống cái chết, đúng là mạng sống của con người mới là thứ quan trọng nhất.”
Quý Noãn khẽ cười, hình như cô ấy không muốn nhắc lại chủ đề nặng nề suốt mấy ngày qua nữa, trái lại vì biết được Lệ Nam Hành và Phong Lăng đều đến đây cứu viện nên cô ấy lại lôi chuyện về Lệ Nam Hành ra trêu cô.
Quý Noãn nhắc đến viên thuốc tránh thai lúc trước ở thành phố T, Phong Lăng lại nhớ đến ngày đó vì viên thuốc tránh thai này mà Lệ Nam Hành nổi giận đùng đùng đè cô lên cửa gặm cắn nửa ngày mới chịu bỏ qua, nói thẳng: “Hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Quý Noãn cười: “Tò mò lắm nhé, không biết sao cô với Nam Hành lại đến được với nhau luôn. Trước kia là anh em, sau này là gì?”
Phong Lăng mặt không cảm xúc: “Bây giờ cũng là anh em.”
“Thật á?” Quý Noãn cong môi: “Sao tôi cứ cảm thấy dù cô coi anh ấy là anh em, nhưng anh ấy lại coi cô là người phụ nữ của anh ấy thế nhỉ?”
Phong Lăng ho khẽ một tiếng, lập tức đánh trống lảng: “Cô Mặc, lúc nãy tay cô có đụng vào nước đúng không?”
“Hả?”
“Hay là để tôi khử trùng giúp cô lần nữa nhé?”
“… Thôi, đau lắm.” Quý Noãn rụt tay ra sau lưng.
Thế nhưng Quý Noãn vẫn cảm nhận được rõ ràng tính cách tẻ nhạt của Phong Lăng. Tuy cô không biết trước đây khi còn ở Mỹ, Phong Lăng
là người như thế nào, nhưng chí ít từ khi quen biết Phong Lăng ở Hải Thành, cô phát hiện chỉ cần nhắc đến ba chữ Lệ Nam Hành, Phong Lăng chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh ngoài mặt, chứ thực chất cô ấy lại hơi cáu kỉnh.
Người có thể khiến Phong Lăng nóng giận như thế, trừ Lệ Nam Hành ra thì hình như không có người thứ hai.
Chuyện trong rừng này coi như tạm thời kết thúc, trên đường về, Quý Noãn và anh Mặc đều ở trong cabin trực thăng. Phong Lăng vốn định chăm sóc tận tình để làm tận chức trách, dù sao ai trong hai người họ cũng đều bị thương cả. Hơn nữa lúc ở Hải Thành ngày nào cũng nhìn họ rải cấu lương nên cô cũng quen từ lâu rồi, giờ làm kỳ đà cản mũi một lát cũng không sao, dù sao chỉ cần vừa hạ cánh về lại doanh trại là cô sẽ thức thời tránh đi ngay.
Nhưng trước khi trực thăng chuẩn bị cất cánh, vừa đeo tai nghe có sẵn trong cabin lên, cô đã nghe thấy giọng nói của Lệ Nam Hành:
“Phong Lăng, đến trực thăng số một.”
Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm không đeo ống nghe nên tất nhiên không nghe thấy.
Phong Lăng liếc mắt nhìn hai người dù khắp người chằng chịt vết thương mà vẫn tay trong tay vui vẻ không biết đang nói chuyện gì ngồi ở bên kia, lại nhìn viên cảnh sát cứu viện đang ngồi ở vị trí lái chính, cô còn chưa kịp nói gì thì giọng nói của Lệ Nam Hành lại vang lên lần nữa: “Đừng có lề mề, cho em một phút để đến trực thăng số một.”
Cô cũng không biết có chỉ thị đột xuất gì mới khiến anh gọi mình qua đó, nhưng bây giờ cho dù cô có rời đi thì hẳn cũng sẽ không còn nguy hiểm gì ập đến hai người kia nữa, vì thế cô dứt khoát tháo tai nghe xuống đi ra khỏi trực thăng.
Phong Lăng nhanh chân bước đến trực thăng số một đang đập đất của Lệ Nam Hành, mới vừa đi tới thì cửa cabin bỗng mở ra, nhìn cánh cửa đang mở rộng kia, cô đi vào.
Mới vừa vào là cô đã thấy trong chiếc trực thăng số một này rõ ràng đông đúc hơn so với mấy chiếc ở đằng sau, Lệ Nam Hành, bọn A K, sĩ quan chỉ huy được Trung Quốc cử tới cứu viện và cả Sĩ quan Ent của nước Mỹ, tất cả đều đang ngồi ở trong này. Chiếc trực thăng này rất lớn, chí ít có thể chứa được khoảng mười bảy mười tám người, bây giờ chỉ mới có bảy, tám người ngồi ở trong, cũng không phải chen chúc gì, nhưng nhìn thoáng qua thì đúng là rất náo nhiệt.
Phong Lăng không biết Lệ Nam Hành gọi cô đến đây để làm gì, sau khi bước vào đã có người đến đóng cửa ở phía đằng sau giúp cô.
Lệ Nam Hành đang nói chuyện với Sĩ quan Ent, thấy cô đến rồi thì dời mắt sang nhìn cô, thấy cô vẫn đứng chôn chân ở trước cửa mới bảo:
“Đứng ngây ra đó làm gì? Sắp bay rồi đấy, không sợ ngã à? Qua đây ngồi đi.”
Nói xong người đàn ông kia vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình.
Phong Lăng nhìn mấy người khác rồi đi thẳng đến ngồi xuống chỗ anh vừa vỗ. Lúc cô ngồi xuống lại liếc sang nhìn Lệ Nam Hành, mãi đến khi anh phát hiện ra ánh mắt của cô thì mới khẽ cúi xuống nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, tuy Phong Lăng không lên tiếng, nhưng ánh mắt cô tỏ rõ nghi vấn ở trong lòng mình: Gọi cô đến trực thăng số một này làm gì?