thẳng váy.
Cô vừa dứt lời đã thấy anh đi tới chỗ cô.
Quần tây sẫm màu được ủi thẳng tắp, cẩn thận tỉ mỉ, chân mang giày đa màu đen, bước xuống ba bậc thang bằng
đá hoa cương sau cánh cửa trong phòng thay đề.
Thấy cô ngồi im trên ghế sofa, Mặc Cảnh Thâm nhìn vào chiếc váy cô vừa cố ý vuốt lại mấy lần, lơ đãng hỏi:
“Bụng lại khó chịu nữa sao?”
“Không, hôm nay đỡ hơn hôm qua nhiều rồi.” Tuy nói vậy, nhưng thật ra bụng Quý Noãn vẫn còn đau âm Ï,
nhưng đúng là không đau bằng ngày đầu tiên trong kỳ như hôm qua. Hơn nữa, trưa nay cô đã cổ ý đi mua miếng
đán giữ nhiệt dán vào, vì thế lúc này cũng không thấy đau nữa.
Cô lại nói: “Không phải mấy tiếng nữa mới tới giờ đi đự tiệc tối sao? Dù sao cũng thay váy rồi, tóc cũng làm xong,
tôi lười thay đi thay lại, cứ mặc thế này ngồi đây nghỉ ngơi lát vậy.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua khuôn mặt trang điểm nhẹ của cô, thấy trạng thái của cô quả thật không tệ.
“Em qua đây.”
“Làm gì?”
Anh nhìn cô, không nói tiếp.
Quý Noãn im lặng nhìn anh hồi lâu rồi mới đứng dậy đi đến. Mặc dù đôi giày cao gót đưới chân rất hợp với bộ váy
cô đang mặc, nhưng gót giày vừa cao vừa mảnh. Đôi giày cao nhất mà cô từng mang ở Luân Đôn cũng chỉ mười
centimet, đôi này có lẽ phải mười ba centimet, điểu này càng dẫn đến sự chênh lệch chiều cao rõ ràng của hai
người lúc Quý Noãn đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm.
Cô đã “cao” hơn mười centimet thế mà vẫn còn thấp hơn người đàn ông này nửa cái đầu, hóa ra trước kia cô chỉ
cao đến vai anh mà thôi. Thì ra cô lừa mình dối người lâu như vậy...
Mặc Cảnh Thâm không nhìn ánh mắt đang đánh giá sự chênh lệch chiều cao giữa hai người họ của cô, chỉ nhìn
đáng đi loạng choạng khi cô đến gắn: “Giày không thoải mái hả?”
“Không phải, vừa rồi ngồi không đúng tư thế nên tê chân.” Quý Noãn vẫn chưa đến mức đến cả giày cao gót cũng
không kiểm soát được.
Hai người đứng giữa phòng thay đồ rộng lớn, cái gương to chạm đất trên tường phần chiếu bóng dáng của hai
người.
Mặc Cảnh Thâm ra hiệu cho cô nhìn vào gương, Quý Noãn không hiểu lắm liếc mắt qua, nhưng vì giày quá cao,
không thể xoay chân quá lâu, nên cô đứt khoát xoay thẳng người qua, hướng mặt vào gương: “Sao? Cách ăn mặc
của tôi không ổn chỗ nào à? Hay là hôm nay tôi trang điểm không đẹp, làm Mặc tổng mất mặt?”
Nhưng anh lại nâng mấy mảnh vải satin ít đến đáng thương trên vai cô lên, vào lúc Quý Noãn đang định lên
tiếng vì tưởng chỗ nào đó sau váy mình có vấn để thì nụ hôn của anh đã rơi xuống vai cô.
Quý Noãn trơ mắt nhìn anh hôn lên vai mình. Ngay lúc cô vẫn chưa phản ứng, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo
thon gọn của cô từ phía sau, sau đó lại hôn lên cổ cô.
Cổ cũng là điểm mẫn cảm của Quý Noãn, cô rùng mình, đang định tránh đi thì bàn tay trên eo lại đột nhiên siết
chặt, vây cô trong lòng mình, đồng thời nụ hôn trên cổ cũng dần mạnh hơn.
Mãi đến khi nhận ra anh đang làm gì, Quý Noãn mới lập tức nhíu mày: “Mặc Cảnh Thâm, nếu bây giờ anh dám để
lại vết gì trên cổ tôi, tôi...”
Cô còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy cổ đau nhói vì bị anh mút mạnh. Cô khó tin trừng mắt nhìn người đàn ông
trong gương, thấy anh không hề có ý định nh ra, thậm chí còn xấu xa hôn đọc vành tai cô. Đến khi mắt của Quý
Noãn sắp phun ra lửa thì anh mới nhếch môi, cất giọng khàn khàn mà rõ ràng bên tai cô: “Đã để lại dấu rồi, sao
giờ? Hay là để thêm mấy dấu nữa nhé?"
Quý Noãn lập tức muốn xoay người lại đánh anh, nhưng vẫn chưa kịp xoay lại thì đã bị anh dễ dàng ôm lấy eo, để
cô giữ nguyên tư thế quay mặt vào gương, đồng thời không biết từ lúc nào trong tay anh đã cẩm một sợi dây
chuyển. Cô vừa nhìn đã nhận ra đây là dây chuyển kim cương trắng cổ điển của VCA*. Kim cương trắng cổ điển
của VCA không phải loại dây mảnh phổ biến trên thế giới, mà thiết kế của nó tương tự như hình học. Những viên
kim cương trắng được sắp xếp theo quy tắc ngôi sao đa góc trên dây chuyền, rực rỡ lộng lẫy nhưng không hề khoa
trương.
(*) VCA: Tên viết tắt của hãng trang sức Van Cleef & Arpel.
Độ rộng của dây chuyển vừa đủ để che đi dấu hôn mà Mặc Cảnh Thâm để lại trên cổ cô. Chỉ có trời biết, đất biết,
anh biết, cô biết là đưới sợi dây chuyển này có một dấu vết mập mờ, còn những người khác đều không thể thấy
được.
Thấy dấu hôn được che lại, lời trách cứ giận đữ đến bên miệng Quý Noãn đã lập tức trôi ngược trở xuống.
Cái tên xấu xa lại vô liêm sỉ này!
Cô không biết gần đây mình đã mắng thẩm anh mặt dày, xấu bụng, vô liêm sỉ bao nhiêu lần, nhưng vẫn không
hết hận.
Sau khi đeo đây chuyển, ngón tay thon dài của anh cọ qua vành tai mềm mại của cô. Quý Noãn lại run lên, nghĩ
thẩm: Không lẽ anh cũng mua cả hoa tai cho mình sao?
Kết quả không ngoài dự đoán, Mặc Cảnh Thâm cầm một đôi hoa tai kim cương cùng kiểu ướm vào tai cô vài lần.
Mặc dù đây là lần đầu tiên anh đeo thứ này cho phụ nữ, nhưng với sự nhạy cảm trời sinh và khả năng thích ứng,
anh đã có thể nhanh chóng tìm ra hoa tai nào nên đeo vào bên nào.
Sau khi đeo xong, rõ ràng anh rất hài lòng với kiệt tác của mình, gẩy nhẹ đôi hoa tai cô đang đeo, nhìn cái thứ
sáng lấp lánh lủng lẳng đưới đôi tai trắng nõn mềm mại của cô. Ánh mắt sáng rỡ thêm vài phần sâu xa.
Quý Noãn mím môi, nghiêm mặt nói: “Mặc tổng, những viên kim cương này quá khoa trương rồi.”
Mặc Cảnh Thâm nhếch môi, nhưng nụ cười lại lạnh tanh: “Hoa hồng không khoa trương sao?
Cô biết ngay mà!
Tạm thời anh vẫn không bỏ qua được chuyện hoa hồng này.
“Theo như anh nói, vậy đêm nay tôi đeo những thứ này dự tiệc xong, có thể gỡ tất cả kim cương ra, sau đó chia
cho mỗi người một viên không? Giống như anh chia hoa hồng của tôi vậy.”
Nụ cười trên môi anh vẫn không nhạt bớt, nhưng rõ rằng có thể cảm nhận được không khí quanh người anh thấp
hơn mấy độ: “Quý Noãn, em đang kiếm chuyện sao?”
Quý Noãn mím môi, liếc xéo anh một cái rồi không để ý đến anh nữa.
Đây là phòng thay đổ, bên trong hẳn là không có camera, lỡ như Mặc Cảnh Thâm lại mặt đày muốn tạo ra mấy
quả đâu tây nhỏ trên cổ và vai cô, vậy tối nay cô có thể không cần ra ngoài gặp ai nữa.
Hơn nữa, cô hiểu sâu sắc một chuyện, đù bây giờ cô có “đì cả” bảo vệ, nhưng nếu người đàn ông này thật sự muốn
tính toán với cô, e rằng cô có băng huyết trước mặt anh cũng vô dụng.
Hơn nữa, bộ trang sức của VCA này được chế tác tỉ mỉ và cẩn thận như vậy, cô muốn gỡ kim cương ra cũng chưa
chắc đã gỡ được.