Song, dáng vẻ giận dữ cầm gối lên đập vào người anh không ngừng như vừa rồi thì rất hiếm thấy.
“Em không cần anh nhân nhượng, anh bỏ tay ra đi!”
Dù cô nói thế nào anh cũng không chịu buông ta. Quý Noãn định vùng ra khỏi ngực anh, lại nhớ ra bây giờ anh không thể chịu nổi bị trêu chọc, cô cứ vùng vẫy trong lòng anh như vậy thì chỉ thiệt thân chứ không được lợi lộc gì.
Cuối cùng, cô cau có nhìn xuống: “Cả người em đều mồ hôi, anh không ngại nhưng em ngại. Để em đi tắm.”
“Em còn sức không? Để anh bế em vào?”
“Không cần, em tự đi được.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn mướt mồ hôi của cô, lại thấy cô trừng mắt nhìn mình nên cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Có lẽ vì bây giờ cô không còn sốt nữa nên dù mất khá nhiều sức nhưng không còn cảm giác nhức đầu choáng váng nặng như trước nữa. Cô xuống giường, đứng vững rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, Quý Noãn giơ tay lên vuốt mái tóc sũng mồ hôi, liếc mắt nhìn bồn tắm đã được Mặc Cảnh Thâm xả đầy nước. Cô cúi người ngồi bên mép bồn tắm, ngơ ngẩn nhìn mặt nước một lúc.
Đến khi anh chợt gõ lên cửa phòng tắm hai tiếng, giọng nói trầm thấp vừa bình thản vừa mang ý cảnh cáo: “Anh để em vào đi tắm chứ không phải đi trốn anh. Nếu quá năm phút mà anh không nghe thấy tiếng động nào thì anh sẽ vào trong bất cứ lúc nào đấy.”
Quý Noãn cởi chiếc váy ngủ ướt sũng mồ hôi ra, ném lên giá treo rồi mới bước chân vào trong nước ngồi xuống bồn tắm.
Cô không còn sức, nhưng bồn tắm này cũng không cần cô phải tắm rửa. Bồn tắm trong khách sạn cao cấp này có chức năng tắm rửa tự động, cô chỉ cần ngồi trong bồn thì nước từ nhiều hướng nhịp nhàng phun vào người cô, gột rửa, thi thoảng còn có bong bóng xà phòng xịt ra. Chỉ một lúc sau, cả bồn tắm như biến thành một bồn bong bóng.
Từ đầu đến cuối, Quý Noãn vẫn nằm ngửa bất động, nhìn lên bóng đèn trong phòng tắm, để mặc cho người mình được tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó vì rất thoải mái nên suýt nữa cô đã ngủ thiếp đi. Song, cô mới nhắm mắt được khoảng hai phút thì lại có tiếng gõ, giọng anh trầm thấp vang lên: “Đừng ngủ trong đấy.”
Quý Noãn: “…”
Anh lắp máy giám sát trong phòng tắm sao? Sao cô làm gì anh cũng đoán ra được vậy?
Khách sạn này do chính cô chọn, hôm qua Mặc Cảnh Thâm đưa cô từ câu lạc bộ về, là lần đầu tiên anh đến đây, nên không thể có chuyện máy giám sát gì đó được.
Nhưng Quý Noãn vẫn đảo mắt một vòng quanh phòng tắm theo bản năng, sau đó cô đổi nước trong bồn, tắm lại một lúc rồi mới đứng dậy. Nhưng vừa cúi đầu xuống, cô liền nhìn thấy những vết mập mờ trên người mà dù có tắm mấy lần cũng vẫn lưu lại vết tích. Thật sự không biết được đêm qua Mặc Cảnh Thâm biếи ŧɦái đến mức độ nào. Từ đầu đến chân cô, quả thật không có tấc da thịt nào mà anh không hôn đến!
Lại còn nhân cơ hội cô bị sốt cao, ý thức không được tỉnh táo nữa!
Quý Noãn nghiêm mặt bước chân ra khỏi bồn tắm, một chân cô giẫm lên dép đi trong nhà tắm, chân kia bước lên trước một bước, vươn tay về phía giá để khăn bằng kim loại. Thế nhưng chân cô trượt một cái, cả người ngã “bịch” xuống đất. Cũng may cô phản ứng nhanh, không phải ngã xoạc chân mà hơi nghiêng người ngã ngồi xuống đất.
“A!!!”
Gần như cùng lúc Quý Noãn đau đớn khẽ rên lên một tiếng thì cửa phòng tắm cũng bật mở. Mặc Cảnh Thâm vừa bước vào đã nhìn thấy Quý Noãn trần trụi mặt trắng bệch ngồi dưới đất, có vẻ như bị ngã dập mông.
Anh vội bước đến, cúi người định bế cô lên, song Quý Noãn vừa ôm cái mông đau vừa chỉ tay về phía trước: “Khăn tắm, lấy khăn tắm cho em!”
Mặc Cảnh Thâm tiện tay với lấy khăn tắm trùm lên người cô, ngay lập tức đỡ người cô lên: “Sao vậy? Ngã đau lắm không? Sao chỉ đi tắm thôi mà cũng ngã được?”
Quý Noãn rất muốn nói có phải mình với Mặc Cảnh Thâm xung khắc hay không. Vì sao cô ở Luân Đôn mấy năm, mỗi ngày đều trôi qua một cách yên bình, không hề gặp mấy chuyện mất mặt như thế này. Thế mà cô vừa đứng trước mặt anh thì đã sốt đã ngã. Có phải anh xung khắc với cô không?
“Vừa rồi xà phòng nhiều quá nên bị tràn ra ngoài. Em không để ý, không ngờ mặt sàn trơn như vậy.” Quý Noãn giải thích, tay vẫn che đằng sau, nét mặt chưa hết giận trở nên lúng túng bực bội.
Cô còn có tâm trạng lạnh mặt thì có lẽ ngã cũng không đau lắm. Mặc Cảnh Thâm bế cô lên ra khỏi phòng tắm rồi đặt cô xuống giường.
Mông Quý Noãn vừa đặt xuống giường thì cô khẽ nhích ra sau một chút. Cô lấy chiếc khăn tắm quấn một vòng đơn giản kín khắp người.
Nhưng khăn tắm có to đến mấy thì cũng chỉ che được từ ngực cô trở xuống. Mấy dấu vết anh lại từ đêm qua trên cổ, trên xương quai xanh, trên bả vai cô cùng với làn da ửng hồng lên vì mới tắm quá lâu lồ lộ toàn bộ ra trước mắt anh.
Quý Noãn bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm một lúc liền bất chợt chỉ vào vali quần áo: “Lấy cho em bộ váy ngủ.”
Anh liếc cái khăn tắm trên người cô: “Em mang theo mấy bộ váy ngủ?”
“… Hai bộ.”
Lập tức Mặc Cảnh Thâm bật cười: “Bộ còn lại chính là cái váy hai dây màu hồng kia phải không?”
Quý Noãn vừa nghĩ đến kiểu dáng chiếc váy ngủ kia thì lập tức câm nín.
Lần đó ở khách sạn Thịnh Đường, anh vừa nhìn thấy chiếc váy ngủ của cô thì thiếu chút nữa đã không kiềm chế được. Nếu không phải hôm đó cô đến ngày thì chắc đã bị anh làm gỏi tại chỗ rồi. Nhưng hôm đó cô cũng đâu tránh được nạn, bị mỏi tay rất lâu mới đỡ đi được.
“Anh thấy, cái ít vải như vậy thì em có mặc hay không cũng như nhau thôi.”
Nhưng cũng hơn choàng khăn tắm như thế này. Cái khăn tắm này cùng lắm cũng chỉ che quá bắp đùi cô một chút.
“Lấy đi! Em muốn mặc!”
Mặc Cảnh Thâm cũng không nói thêm, cô muốn mặc thì cứ để cô mặc. Anh nhẫn nại đi đến vali tìm váy ngủ cho cô. Khi tìm thấy chiếc váy ngủ màu hồng bằng lụa mềm mại thì anh cầm đến cho cô.
“Anh mặc giúp em nhé?”
“Để em tự mặc.” Quý Noãn giơ tay ra.
Mặc Cảnh Thâm đưa váy cho cô.
Quý Noãn cầm được váy thì nhấc chăn lên, mặc váy dưới chăn.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô gái nhỏ nấp trong chăn thay váy. Đến khi cô thả chăn xuống, thì chiếc váy ngủ màu hồng đập vào mắt anh.
Nhìn thấy chiếc váy hồng để lộ ra những dấu vết ở xương quai xanh của cô, lông mày anh bất giác giật giật.