Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói, có vấn đề ở đâu sao?
Quy Noãn: “... “
Vợ cũ?
Nghiêm Cách kinh ngạc đến mức mái tóc húi cua trên đầu dựng thẳng, không đám tin nhìn người đàn ông phía sau
Quy Noãn: “Hả?”
Lần trước cùng ngồi ăn mì thịt bò, cậu ta cũng đã nhận ra Mặc Cảnh Thâm, nhưng không ngờ giữa họ lại là loại quan hệ vợ chồng cũ như thế này. Hèn chi người này rõ ràng biết chị Noãn, nhưng lại làm như không nhận ra. Hắn là lúc hai người ly hôn, quan hệ cũng không được êm thấm lắm".
Sau hai ngày điều tra, Nghiêm Cách biết được vị này là ông Mặc, thế nên lần trước ở nhà họ Mặc, người quản gia kia gọi Quý Noãn là bà Mặc.
Nghiêm Cách có cảm giác như vừa phá được một vụ án lớn, tích cực quan sát Mặc Cảnh Thâm từ trên xuống dưới.
Mặc Cảnh Thâm hờ hững nhìn cậu ta: “Cảnh sát tìm tới tận nhà lấy lời khai đều dùng ánh mắt và thái độ như cậu sao?”
Nghiêm Cách nghe vậy, liền nghiêm mặt lại, có hơi lúng túng nhìn Mặc Cảnh Thâm, rồi nhìn sang Quý Noãn đang im lặng đứng trước cửa: “Chị Noãn, bây giờ có tiện không? Chúng tôi có thể vào nhà chứ?”
Quý Noãn vừa định trả lời, Mặc Cảnh Thâm đã lên tiếng, giọng nói không hề thân thiện chút nào: “Không tiện.”
Quý Noãn: “…”
Nghiêm Cách: “…”
Viên cảnh sát đi cùng Nghiêm Cách: “…”
Quý Noãn mỉm cười, nhích qua một bên, lại liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm, thấy anh vẫn đứng yên, hoàn toàn không có ý định để người đi vào, liền quay sang Nghiêm Cách, nói: “Ở góc độ một công dân đối với cảnh sát, bất kể thuận tiện hay không thuận tiện, tôi đều phải phối hợp! Nhưng mà vì sao cậu phải tới tận nhà để lấy lời khai? Không phải cậu là cảnh sát thực tập sao?”
“Anh Lăng phái tôi tới. Người bên cạnh tôi phụ trách việc ghi chép. Bởi vì có người phát hiện xe của chị đỗ ở đây, cho nên chúng tôi cùng đến xem.” Nghiêm Cách mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóc, nhìn Quý Noãn nói: “Dù sao thì tôi vẫn còn kiêm chức vệ sĩ cho chị mà, đối với chuyện của chị, tôi cũng rất để tâm.”
Quý Noãn hơi nghiêng đầu, hất đầu về phía cửa: “Vào đi, hai vị cảnh sát vất vả rồi.”
Nghiêm Cách vội liếc mắt ra hiệu với người cảnh sát bên cạnh. Hai người chuẩn bị đi vào, nhưng chân còn chưa bước qua cửa, thì thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn đứng đó, dáng vẻ rõ ràng là không muốn nhường đường. Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nhìn hai người, ánh mắt tỏ rõ không chào đón họ. Nghiêm Cách trở nên dè dặt, lại nhìn về phía Quý Noãn: “Chị Noãn, hai người từng là vợ chồng, vậy hai ngày nay hai người ở chung với nhau?”
Quý Noãn bình thản đáp: “Không phải ngày hôm đó tôi bị thương ở đầu sao? Lúc đó cậu cũng thấy mà! Sau đó tôi mê man bất tỉnh hai ngày, lúc tỉnh dậy thì đã ở chỗ này. Có lẽ tôi ở đây cũng thuận tiện cho việc chăm sóc.”
Bây giờ Nghiêm Cách nghiễm nhiên là vệ sĩ của Quý Noãn, cho nên đối với bất cứ ai quấy rối Quý Noãn, cậu ta đều xem là đối tượng phòng bị hàng đầu. Tuy nhiên thấy Mặc Cảnh Thâm không hề có sự tự giác của công dân phối hợp với sự điều tra của cảnh sát, cũng không có ý để cho hai người đi vào, thoáng cái Nghiêm Cách lộ vẻ kiên quyết: “Nếu vậy thì đợi sau khi lấy lời khai xong, để tôi đưa chị về, chị ở đây cũng không ổn lắm.”
“Được!” Quý Noãn liền đáp ứng.
Thấy cô đồng ý nhanh chóng, Mặc Cảnh Thâm lập tức nhướng mắt liếc nhìn cô: “Được?”
Quý Noãn cũng nhìn anh, có mặt hai viên cảnh sát, lý do cô rời đi cũng rất hợp lý, sao lại không được? Thật sự phải nói là quá được đi chứ!
Kết quả là anh thuận tay đóng cửa lại. Nghiêm Cách vốn chỉ còn một bước nữa là đặt chân vào phòng, trong chớp mắt đã bị cánh cửa chặn lại bên ngoài, mũi suýt nữa bị đập vào cửa.
Nghiêm Cách nhìn sang viên cảnh sát bên cạnh, thấy vẻ mặt cậu ấy cũng ngơ ngác không khác gì mình: “Đây là chúng ta… bị đuổi ra ngoài?”
Viên cảnh sát kia: “…Tôi cũng không rõ lắm. Tôi vừa được chuyển từ thực tập sang chính thức, lần đầu tiên nhận công tác. Lấy lời khai tận nhà khó vậy sao?”
Nghiêm Cách: “…”
Trong phòng, Quý Noãn nhìn Mặc Cảnh Thâm lại một lần nữa chặn người ở ngoài cửa, nghiêm mặt tức giận nói: “Mặc Cảnh Thâm, anh điên hả? Sao lại chặn cảnh sát ở ngoài? Không sợ bị bắt vào đồn thẩm vấn vài ngày sao? Tôi nói cho anh biết, chỉ với hành vi không tôn trọng, từ chối phối hợp điều tra với cảnh sát cũng đủ để họ bắt anh rồi!”
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: “Cho họ một trăm lá gan, họ cũng không dám!”
Quý Noãn không để ý tới anh, đưa tay định mở cửa, nhưng anh đã chặn tay lên cánh cửa, không cho cô mở ra. Trong lúc giằng co, anh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang ra sức hất tay mình để mở cửa, cất giọng lạnh lùng nói: “Em mới ở đây có vài ngày, đã có không ít người tới giải cứu rồi! Tôi không tính sổ với cô trợ lý Tiểu Bát của em, nhưng thằng nhóc ngoài cửa không thích hợp làm vệ sĩ của em. Lát nữa bảo cậu ta từ chức đi, sau này em tránh xa cậu ta ra một chút!”
“Anh lo cả chuyện tôi thuê ai làm vệ sĩ à? Nếu không vì đảm bảo an toàn, tôi cần gì phải thuê vệ sĩ theo bên cạnh? Hơn nữa, lý do tôi mời cậu ta là vì trước đây một thời gian, buổi tối tôi suýt nữa gặp nguy hiểm, bởi vậy tôi…”
“Em tưởng là tôi không biết chuyện em suýt bị gã say kia xâm phạm vào đêm đó à? Hoặc là em nghĩ tôi cũng không biết việc em dẫn Vinse gì đó lên lầu?” Giọng anh lãnh đạm, hầu như không nghe ra chút nóng giận nào, nhưng hiển nhiên là khi nhắc tới Nghiêm Cách đang đứng bên ngoài, hoặc Mr. Vinse gần đây rất ít liên lạc với cô, trong mắt anh đều hiện rõ vẻ không vui.
Ánh mắt Quý Noãn lập tức khựng lại, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh phái người theo dõi tôi?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô: “Nếu em gọi việc âm thầm bố trí hai vệ sĩ bảo vệ cho em là theo dõi, thì cứ cho là như vậy đi.”
Quý Noãn nghẹn lời.
Trong lúc cô không hay biết, anh đã âm thầm bố trí người bảo vệ cô sao?
Sau khi về nước, cô luôn bận rộn, nên cũng không quá chú ý đến chuyện này. Lần gã say kia gây chuyện, do Mr. Vinse ở gần đó, nên chạy tới rất nhanh. Bởi vậy, cô cũng không biết có người vẫn đang âm thầm bảo vệ an toàn cho mình.
Sau đó, lại đến lúc chuyển nhà, cô càng không để ý đến chuyện này.
Cô mím môi, lại chỉ vào cánh cửa trước mặt: “Mặc kệ thế nào, anh cũng không thể chặn bọn Nghiêm Cách ở bên ngoài như vậy được. Dù sao thì người ta cũng là cảnh sát, có công vụ phải làm. Nếu hôm nay họ không thể lấy lời khai, ngày mai có thể lại có cảnh sát tới nhà, sớm muộn gì cũng phải phối hợp với họ!”
Trong mắt anh như hiện lên nét cười, rồi lại lộ vẻ lạnh lùng, hiển nhiên là hết sức bài xích và để ý Nghiêm Cách. Hoặc có thể nói, đối với tất cả người khác phái tương đối thân cận với cô, anh đều rất để ý: “Phối hợp thì có thể, nhưng sau khi mở cửa ra, nếu như em còn nhắc lại câu để cậu ta đưa em đi, thì… thử xem?”
Cũng không biết là hũ giấm nhà ai bị đổ rồi.