“Có nhớ cô không nào?” Phong Lăng bế bé Mạt Mạt đi vào nhà.
Thấy Phong Lăng trở về, ông cụ Phong vội chạy ra đón, trong nhà trên dưới giờ cũng chỉ có cô cháu nội Phong Lăng này là bảo bối. Dạo gần đây may mà có bé Mạt Mạt ở đây, dời sự chú của ông bà đi, nếu không Phong Lăng không có ở New York, chắc chắn họ sẽ rất nhớ cô.
“Cháu về New York để chữa mắt với Nam Hành hả? Dạo này nó thế nào rồi?” Ông cụ Phong hỏi.
“Anh ấy khỏe lên nhiều rồi ạ, cũng bình phục được bảy tám phần rồi, chúng cháu vừa về để gặp Bác sĩ Yorkser chữa mắt, chưa biết sau lần trị liệu này thì thế nào nhưng mọi chuyện vẫn đang tiến triển theo chiều hướng tích cực, không đáng lo ạ.” Phong Lăng đặt bé Mạt Mạt lên sofa, nhẹ nhàng trả lời ông cụ.
“Vậy thì tốt rồi.” Ông cụ Phong gật gù: “Trước đây các cháu bôn ba trong căn cứ như thế, làm chuyện gì cũng nguy hiểm, nhân thời gian này cậu ấy phải tĩnh dưỡng, các cháu hãy sống một cuộc sống bình yên đi, thoát ly dần khỏi cái nơi đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đó cũng tốt.”
Coi căn cứ như sứ mạng đã là chuyện gì đó bén rễ trong xương cốt của Phong Lăng, dù cho không quay về nữa, nhưng cô cũng sẽ không vứt bỏ những thứ này, sao có thể thoát ly được.
Cô cười không đáp, lại xoa đầu bé Mạt Mạt, hỏi: “Người nào nhà họ Văn muốn đến đón thằng bé ạ?”
“Là chú của Văn Nhạc Tình, mấy năm trước nhà họ Văn xảy ra chuyện, người trong nhà người thì đi mất, người thì bị thương, người thì chết, cũng chẳng còn lại mấy người. Nhưng ông bà không biết gì về người chú này của cô bé, người đó cũng chỉ bảo nghe nói con của Văn Nhạc Tình ở đây, kêu không muốn làm phiền chúng ta nên muốn đón thằng bé đi. Ông bà không đồng ý, người đó cũng không dám lỗ mãng với nhà họ Phong, có điều đợt này lại thường xuyên tới thăm thằng bé, có ý muốn dụ Mạt Mạt đi. Hình như từ nhỏ Mạt Mạt đã nhìn thấy mẹ bị đánh nên tính cảnh giác rất cao, thằng bé không bao giờ chịu để người lạ bế, thành ra ở đây vẫn khá an toàn.” Ba cụ Phong đi tới nói.
Vừa nghe thấy chuyện bé Mạt Mạt có tính cảnh giác cao, Phong Lăng bèn cúi xuống nhìn đứa bé đang đứng trên sofa, giơ hai cánh tay mềm mềm ra muốn bế. Cô bế thằng bé lên đùi, bé con rúc vào lòng cô, ngửi mùi hương trên người cô, ngoan ngoãn ngồi im.
“Dạo này cháu cũng không nhận được tin tức gì của Văn Nhạc Tình, không biết chị ấy thế nào rồi. Nếu chị ấy đã giao thằng bé cho cháu, chắc chắn không thể để người khác tùy tiện đưa đi. Thuê thêm hai vệ sĩ đi ạ, lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh thằng bé, có nhà họ Phong ở đây,
người nhà họ Văn cũng không dám làm gì.” Cô xoa đầu Mạt Mạt, khẽ nói vào tai thằng bé: “Con ở đây ngoan, không được đi theo người lạ, cô với ông bà của cô sẽ bảo vệ con, biết chưa?”
Tuy bé Mạt Mạt mới hơn hai tuổi, nhưng IQ hay EQ của thằng bé đều rất cao. Cậu bé nhìn cô một lúc, như dần hiểu ý cô, rồi lại ngoan ngoãn gật đầu, ôm cổ cô không buông.
“Thằng bé này thật sự rất dễ thương, lại thông minh lanh lợi, cái miệng còn ngọt nữa, cả ngày cứ gọi cụ suốt, khiến bà với ông cháu cứ có cảm giác nó chính là chắt mình ấy.” Bà cụ Phong nhìn bé Mạt Mạt bằng ánh mắt hiền từ xen lẫn ý cười: “Khi nào Văn Nhạc Tình quay về, nếu con bé không có chỗ nào để đi thì bảo nó cả thằng bé ở lại nhà họ Phong luôn đi, ông bà có người bầu bạn, cũng có thể giúp con bé chăm sóc con cái.”
Phong Lăng nhoẻn miệng cười, đây là một lời đề nghị hay, nhưng giờ không biết rốt cuộc Văn Nhạc Tình đang ở đâu, dạo này cũng không có tin gì của Bác sĩ Văn. Hôm qua cô có nghe Tần Thư Khả nói, người nhà họ Văn tới New York tìm người, hình như có tới tìm Bác sĩ Văn, nhưng cũng không có tin tức gì của anh ta, hình như anh ta không ở Mỹ.
Đã mấy tháng trôi qua, có lẽ Bác sĩ Văn cũng tìm thấy Văn Nhạc Tình rồi, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà đến giờ vẫn chưa trở lại. May mà đứa nhỏ ở chỗ cô, chứ nếu đưa vào tay kẻ khác, đúng là không ai có thể yên tâm nổi.
…
“Thế nghĩa là lão đại lại phải bịt mắt ở lại bệnh viện ba bốn ngày hả?” Trong bệnh viện, Lệ Nam Hành vừa trải qua một ca mổ với tốc độ nhanh chóng đã được đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi, Phong Lăng nhận điện thoại, nghe lời phàn nàn của đám A K.
Vì lúc này vẫn còn thuốc mê nên Lệ Nam Hành chưa tỉnh lại. Ban nãy Phong Lăng cũng đã hỏi Bác sĩ Yorkser, ông ấy nói ca phẫu thuật rất thành công, thêm nữa vì đã được điều trị mấy tháng, thật ra cục máu bầm đã tiêu đi rất nhiều, chỉ còn lại một phần nhỏ, cho nên lúc mổ cũng không phải mổ sọ, chỉ thực hiện một ca mổ đơn giản là được.
Lần này nếu nghỉ ngơi tại bệnh viện ổn thỏa, chắc không lâu sau là có thể nhìn lại được, nhưng mới đầu thị lực sẽ không thể rõ ràng được như trước kia mà mờ một thời gian, sau này thương xuyên luyện mắt, không đến mấy tháng là không còn vấn đề gì nữa.
Bác sĩ Yorkser không nói chuyện mập mờ mà rất chắc chắn rằng mắt Lệ Nam Hành sẽ khỏi và ca mổ rất thành công.
Điều nay khiến cho tâm trạng của Phong Lăng tốt lên rất nhiều, cô đứng trong hành lang bệnh viện, rảnh rỗi nghe A K cằn nhằn trong điện thoại.
Nghe điện thoại xong, Phong Lăng mới vào phòng bệnh.
Đây là căn phòng Bác sĩ Yorkser sắp xếp riêng cho Lệ Nam Hành, cũng có thể nói là Bác sĩ Tần và anh Mặc đã gọi điện xuyên biên giới để dặn dò. Hoàn cảnh xung quanh rất tốt, bên dưới đối diện ngay khu trung tâm thành phố phồn hoa New York, không khí bên ngoài cũng rất tốt. Nhưng vì Lệ Nam Hành mới mổ xong, không thể để bị gió, cho nên không mở cửa sổ.
Cô đi rót nước, tuy lại phải vào viện nhưng lần này chỉ cần nằm ba bốn ngày là có thể xuất viện về nhà, cô cũng không mang gì đến, định cứ ở đây mấy hôm như thế này cũng được.
Vừa ngồi xuống cạnh giường, đang định xem thuốc mê của anh hết hạn chưa, vừa ngồi xuống, tay còn chưa kịp nhấc lên, người đàn ông nãy giờ vẫn nằm yên trên giường đã đặt tay lên tay cô, khẽ nắm.
“Anh tỉnh rồi à? Vết thương có đau không?” Phong Lăng nhìn tấm vải trắng quấn quanh mắt anh. Nguồn : truyendkm.com
“Không phải mổ dao, Bác sĩ Yorkser dùng kỹ thuật phẫu thuật lỗ khóa, mổ kim nên sẽ không dể lại vết tích gì.” Vì mới tỉnh khỏi cơn mê nên giọng Lệ Nam Hành khàn khàn, anh nhếch miệng: “Sau ca mổ này chắc là anh có thể nhìn thấy rồi, em định dùng diện mạo nào để xuất hiện trước mặt anh? Dù sao cũng là cái nhìn đầu tiên sau khi anh nhìn thấy lại lần nữa mà nhỉ.”
Có vẻ như Phong Lăng thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này, cô nghiêm túc nói: “Em cắt tóc để chúc mừng nhé?”