Phong Lăng, “...”
...
Nửa đêm, phần lớn các thành viên của đội Một và bốn người khác của đội bắn tỉa đều ra ngoài.
Sân huấn luyện và khu sinh hoạt của đội Một và đội bắn tỉa cách đó gần nhất, lúc này bốn bề yên tĩnh và trống vắng.
Phong Lăng cầm chìa khóa của Hàn Kình, tới chỗ anh ta lấy vài chai rượu, rồi theo lời anh ta dặn, nhờ người trong nhà ăn của căn cứ làm vài món nhắm, cuối cùng xách đồ về.
Nhưng cô không thay đồ nữ, dù gì chuyện này cũng không quá cần thiết, hơn nữa mấy thứ mà lần trước Tiểu Hứa mua cho cô đã bị vứt đi hoặc hủy bỏ từ lâu rồi, trong phòng cô cũng không có bất cứ bộ quần áo hay món đồ nào của con gái.
Khi xách đồ về đến chỗ ở, bởi vì hành lang không có ai nên có cảm giác cảnh còn người mất, chỉ vương lại ánh trăng bàng bạc của đêm tối hắt từ ngoài cửa sổ vào.
Phong Lăng giẫm lên ánh trăng sáng, bước tới tầng lầu của cô và Lệ Nam Hành.
Không phải cô thật lòng muốn nghe theo ý kiến chỉ điểm của Hàn Kình mà làm gì đó.
Nhưng sau lần Lệ lão đại giúp cô đỡ đạn trước đó, cô mới thật sự ý thức được rằng nhiệm vụ có mức độ nguy hiểm cao khác hẳn với những nhiệm vụ trước đó mà cô từng nhận. Ở căn cứ này, những người mới như họ đa phần tiếp xúc với các băng nhóm tội phạm hoặc các băng nhóm xã hội đen, tuy không thể thiếu được súng ống đạn dược, nhưng tính ra vẫn khá dễ đối phó, chỉ cần phản ứng nhanh nhạy và một chút thông minh, cộng thêm sự phối hợp của đồng đội là sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng lần trước là lần đầu tiên từ khi vào căn cứ này cô đối mặt với phần tử khủng bố, mà nghe nói đám phần tử khủng bố này vẫn chưa được coi là hạng khó xơi, chúng chỉ là một nhóm nhỏ bị đẩy ra đỡ đạn thôi.
Cũng có nghĩa là, ở căn cứ này, bất kể hiện tại hay tương lai, nhiệm vụ nguy hiểm mà họ phải đối mặt sẽ nhiều hơn. Chuyện “hi sinh” mà người khác vẫn nhắc tới dường như cũng cách cô ngày một gần hơn.
Trước kia cô đã lên kế hoạch cho tất cả những khả năng có thể xảy ra ở căn cứ, nhưng không ngờ rằng khi cô đối mặt với nguy hiểm, Lệ lão đại lại xông ra bảo vệ cô trong lòng anh. Cho dù hôm đó bị bắt tập luyện cả đêm trên sân huấn luyện, cho dù khi ấy cô mệt đến mức sắp hôn mê, nhưng trong đầu vẫn luôn có một ý nghĩ.
Nếu như khi ấy Lệ lão đại không xông ra bảo vệ cô, người bị thương liệu có phải là cô? Họng súng của tên David kia nhắm thẳng vào đầu cô, nếu như cô tránh không kịp, chỉ e bây giờ cô đã thành cô hồn rồi.
Mà nếu như khi Lệ lão đại ôm cô né tránh luồng đạn, viên đạn ấy không trúng vào tay anh mà trúng vào lưng hay bộ phận quan trọng nào khác, nếu như lão đại vì cứu cô mà gặp chuyện không may, vậy thì lại là một cảnh tượng khác rồi.
Nếu như hôm ấy, cô và lão đại cứ thế bỏ mạng tại quán bar đó thì sao?
Phong Lăng chưa từng sợ điều gì, nhưng từ sau hôm ấy, thứ cảm xúc sợ hãi mà cô không hiểu lắm cứ quấn riết lấy trái tim cô, chèn ép đến mức cô thường xuyên không thở nổi mỗi khi tỉnh dậy, trong đầu không ngừng hiện ra khung cảnh Lệ Nam Hành ôm chặt cô trong lòng mình.
Đã hơn tám giờ tối rồi.
Phong Lăng mặc trang phục chiến đấu màu đen, đứng ở đầu cầu thang của tầng này, đi đi lại lại chừng mấy phút, thỉnh thoảng vẫn nhìn về cánh cửa đóng chặt ở bên ấy. Ban nãy, lúc ra ngoài, cô để ý thấy ánh đèn ở ban công bên cạnh, có thể chắc chắn rằng lão đại đang ở bên trong.
Cô xách túi đồ trong tay, hít thở thật sâu.
Đã mấy ngày rồi.
Lệ lão đại không hỏi han gì tới cô, thậm chí còn vô cùng hung dữ với cô nữa, hiếm lắm mới có mấy lần đi lướt qua nhau trong căn cứ, nhưng anh cũng chẳng buồn nhìn cô một lần.
Chưa cần đề cập đến chuyện cô có cần chịu trách nhiệm cho vết thương trên tay anh hay không, nhưng không thể để tình trạng này tiếp diễn được.
Phong Lăng nhớ tới tất cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm ấy, trước khi lão đại nổi giận với cô, từng cảnh tượng trong quán bar, màn ép cô cởi đồ sau khi quay về, thêm cả việc anh hỏi đi hỏi lại rằng cô có tự thấy mình là một người trung thực hay không.
Tình trạng đóng băng này khiến Phong Lăng sống trong cảm giác phập phồng bất an, nhất định cô phải nhanh chóng phá vỡ lớp băng này, nếu không cô không thể nào duy trì trạng thái tốt khi ở căn cứ được.
Nghĩ như vậy, cô giẫm chân để bật đèn cảm ứng, đi tới trước cửa phòng Lệ Nam Hành.
Trong hành lang không một bóng người, mỗi khi cô đi được một đoạn sẽ có thêm một ngọn đèn trên trần được bật sáng.
Nền đất phản chiếu màu vàng ảm đạm.
Cô đứng vững trước cửa, nhìn thấy ánh đèn sáng rực lọt qua khe cửa, thầm đoán xem lão đại đang làm gì ở bên trong, sau đó hít thở sâu vài lần, giơ tay gõ cửa.
Ba tiếng cộc cộc cộc vang lên, vô cùng nổi bật giữa hành lang yên tĩnh. Giọng đàn ông từ trong phòng vọng ra: “Ai?”
Trầm trầm, lạnh nhạt, buông tuồng, như mặt biển mênh mông vô tận trong đêm tối, vừa lạnh vừa sâu, khiến người ta không thấy được đáy.
Phong Lăng siết chặt chiếc túi trong tay: “Là tôi.”
Bên trong im lặng trong chốc lát, sau đó có tiếng bước chân đến gần, nhưng dừng trước cánh cửa.
Lệ Nam Hành lạnh nhạt hỏi: “Đến đây làm gì?”
“...” Không buồn mở cửa đã hỏi luôn? Phong Lăng xách túi, thẳng thắn đáp: “Huấn luyện viên Hàn cho tôi vài chai rượu trước lúc đi, một mình tôi uống chán lắm, dù gì cũng ở gần lão đại, tới tìm anh uống rượu chung.”
Người trong phòng lặng im, sự im lặng này khiến Phong Lăng ở ngoài cửa phải rùng mình mà chẳng hiểu tại tao.
Chốc lát sau, cửa phòng mở ra.
Ánh đèn sáng trưng bên trong tràn ra ngoài, Phong Lăng ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Tối nay Lệ Nam Hành không có việc gì, cũng không ra ngoài uống rượu cùng họ, hiển nhiên anh tưởng rằng tối nay không cần gặp ai nên chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu trắng và quần đùi màu đen, mái tóc ướt sũng, có cả giọt nước đọng trên vai.
“Ban nãy lão đại đang tắm ạ?” Phong Lăng vô thức bật ra câu hỏi.
Chẳng trách ban nãy cô dừng ở hành lang mà không nghe thấy âm thanh gì từ phòng anh, hóa ra anh ở trong phòng tắm.
Lệ Nam Hành không trả lời, nhìn cái túi cô đang xách trên tay: “Uống rượu cái gì? Ai cho phép cậu uống rượu trong căn cứ? Muốn uống thì ra ngoài uống với họ, trong căn cứ đã quy định rõ không được phép uống rượu rồi.”
Phong Lăng giơ cái túi trong tay lên: “Là huấn luyện viên Hàn cho tôi, lão đại, anh cũng biết tửu lượng của tôi không tốt mà, có cho tôi, tôi cũng không quen uống. Cho nên tôi mang tới cho anh, chỗ rượu này để bên anh, mặc anh xử trí, anh muốn giữ lại hay muốn đổ đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản!”
Lệ Nam Hành nhìn cô từ trên cao xuống: “Hàn Kình đưa rượu cho cậu làm gì? Cậu ta giấu rượu bao nhiêu năm như thế, tôi xin một chai cậu ta còn tiếc rẻ, hôm nay lại đưa hết cho cậu à?”
Phong Lăng: “...”
Có cả chuyện này nữa hả?
Thế thì cô thật sự không biết.
Nhưng ban nãy, khi qua phòng Hàn Kình, tủ rượu của anh ta bày nhiều rượu thật, cô chỉ lấy bốn chai trong số đó, sau đó sắp xếp ngay ngắn chỗ rượu còn lại rồi đi ra luôn, đâu biết được chuyện này chứ.
Không thể nói thẳng toẹt ra là huấn luyện viên Hàn xúi cô qua chuốc say lão đại, đúng không nào... “Lão đại, anh tránh ra tí đi, đồ ăn sắp nguội hết cả rồi.” Phong Lăng vừa nói vừa giơ tay đẩy anh ra, bàn tay sượt qua ngực anh, đi thẳng vào trong.
Người đàn ông vừa tắm xong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, áo ba lỗ rất mỏng, cảm giác rắn chắc nơi lòng bàn tay khiến trái tim cô run lên, vội vàng thu tay về như người bị bỏng, rảo bước đi thẳng vào phòng.