Vài phút sau, cô nói: “Thư Khả, em gửi một văn bản thông báo cho tất cả nhân viên ở bên phía New York dưới danh nghĩa của chị, bảo bọn họ tạm dừng công việc đang làm lại, trước khi tan làm nhớ bật máy tính nội bộ công ty lên, chị có chuyện quan trọng cần tuyên bố.”
Dứt lời, Phong Lăng nhìn tòa cao ốc Phong thị ở New York đang được chiếu ở trên tivi. Giọng cô cực kỳ bình tĩnh, đến ngay cả một người lòng đang rối bời như Tần Thư Khả khi nghe xong còn bình tĩnh trở lại.
“Vâng.” Đây cũng không phải là ngày đầu tiên Tần Thư Khả đi theo Phong Lăng, cô ấy tin rằng nhất định cô có cách giải quyết chuyện này nên không nói nhiều, nhanh chóng quay về làm việc.
...
Tivi đang truyền hình trực tiếp cảnh tượng hỗn loạn đòi nhảy lầu trên tòa nhà Phong thị.
Vốn dĩ chỉ là việc nhân viên công ty đòi nhảy lầu để uy hiếp cấp trên. Chuyện này vẫn thường xảy ra ở những lĩnh vực khác nhau ở các thành phố và quốc gia nên không nhất thiết phải làm to chuyện để thu hút nhiều sự chú ý. Nhưng trong tình huống có người âm thầm đứng trong bóng tối thêm dầu vào lửa, hầu như tất cả báo đài ở New York đã được điều động đến để truyền hình trực tiếp.
Lệ Nam Hành ngồi trong phòng làm việc, nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên tivi nhưng không hề thay đổi sắc mặt.
“Lão đại, có cần em cho người qua New York một chuyến không?” Tiểu Hứa đứng bên cạnh, sau khi xem một lát thì thấp giọng hỏi.
“Không cần! Nếu chỉ chút chuyện nhỏ này mà Phong Lăng không xử lý gọn gàng được thì cô ấy đã không thể hợp nhất được công ty chỉ trong vài tháng ngắn ngủi.” Lệ Nam Hành đáp rồi quay người nhìn Dư Tranh đang đứng phía khác: “Đi giám sát động tĩnh bên phía TMing! Còn chuyện của Phong thị, cậu không cần nhúng tay vào. Ngược lại giám sát chặt người của TMing cho tôi. Mọi chuyện dừng ở đây, không được để cho bọn họ có bất kỳ cơ hội nào để nhúng tay vào.”
Dư Tranh gật đầu rồi đi ra.
“Phong Minh Nhất đúng là không coi Phong Lăng ra gì, dùng thủ đoạn này để đánh gục Phong thị. Nếu hắn ta đã muốn biến Phong thị thành vật sở hữu của mình mà lại dùng loại thủ đoạn ngu ngốc này thì không phải thương tổn kẻ địch mười phần còn bản thân cũng bị mất tám phần sao?” Tiểu Hứa nói thầm
Lệ Nam Hành không nói gì thêm, chỉ nhìn đám truyền thông trên tivi đang điên cuồng trực tiếp tình huống ở hiện trường. Rất rõ ràng, nếu như không phải có kẻ cứ đứng ở giữa thêm dầu vào lửa thì mọi chuyện sẽ không đến mức thế này.
Nếu như Phong Lăng tạm thời không thể phân tâm để giải quyết chuyện TMing, nhân cơ hội khi cô chưa thật sự để tâm đến Phong Minh Nhất, anh sẽ không ngần ngại ra tay xử đẹp TMing.
Nhưng Phong Lăng quá hiếu thắng. Nếu như cô đồng ý để anh ra tay giúp đỡ thì không nói làm gì. Quan trọng là nếu như anh ra tay giúp cô, một ngày nào đấy, khi cô biết được, không cần đoán anh cũng biết nhất định cô sẽ không đội ơn anh mà còn mắng anh là người có vấn đề về IQ. Dù sao khi trước, người buộc cô về nhà họ Phong là anh, người buộc cô trưởng thành cũng là anh, vậy nhưng trên con đường cô trưởng thành, anh lại nghĩ trăm phương ngàn kế để mở đường giúp cô. Nghĩ lại thì cô nhất định sẽ không bao giờ nể mặt với anh.
...
“Tổng Giám đốc Phong, chúng ta có cần gọi người dìm chuyện truyền thông ở bên đó xuống không?” Mấy vị giám đốc cấp cao đang cùng Phong Lăng nghĩ đủ mọi kế, nhưng trong tình huống hiện tại, bọn họ cách New York quá xa nên sự việc đang ngoài tầm kiểm soát.
Nhìn Phong Lăng đang ngồi phía sau bàn làm việc, mấy nhân viên cấp cao trung thành với công ty nhiều năm đều nhìn thấy con dấu màu xanh đang nằm trong tay Phong Lăng. Bọn họ đều biết đó là thứ mà ông cụ nhà họ Phong đã trao lại cho cô để tiếp quản mọi quyền hành trong công ty. Con dấu đấy là vật chứng nhận cho tương lai của Phong thị sẽ do Phong Lăng nắm giữ.
“Chuyện bên truyền thông không dễ dìm xuống đâu.” Phong Lăng thấp giọng nói. Khuôn mặt trắng trẻo của cô không hề căng thẳng. Hơn nữa, nếu như trong lúc này lại chỉ lựa chọn đi áp chế phía truyền thông mà không giải quyết vấn đề rõ ràng thì đấy chỉ là hình thức bên ngoài, nhân viên trong nội bộ công ty vẫn cứ bất an, hình ảnh của công ty cũng bị tổn hại nghiêm trọng, việc đó chỉ là tốn công vô ích mà thôi.
Đặt tay lên con dấu ngọc bích màu xanh, chỉ trong chốc lát, Phong Lăng đã điều chỉnh lại được trạng thái của mình rồi đứng dậy.
Cô đi đến trước camera để gọi video với tổng công ty ở bên New York mà Tần Thư Khả đã chuẩn bị xong. Đứng ở đầu bên kia của camera là rất nhiều phóng viên truyền thông cùng với nhân viên trong công ty.
Truyền thông ở đầu bên kia nhanh chóng phát hiện Phong Lăng đã ra mặt, mọi ống kính máy quay lập tức chĩa về phía màn hình lớn đang chiếu hình ảnh của Phong Lăng ở Washington. Còn về những nhân viên có mặt ở đấy thì không ai quan tâm tới nữa, họ chỉ quan tâm đến việc liệu có sa thải nhân viên hay không, liệu mình có bị thất nghiệp hay không mà thôi.
“Truyền hình ảnh của tôi đến cho người nhân viên đang muốn nhảy lầu đi.” Phong Lăng đứng trước camera, giọng điệu vô cùng lạnh lùng. Sau khi dứt lời, mất một lúc, người ở đầu bên này và cả đầu New York bên kia đều không có ai lên tiếng.
Sau đấy, có một người phản ứng lại rồi nhanh chóng đem theo màn hình di động lên trên sân thượng,
Cảm xúc hiện giờ của người nhân viên muốn nhảy lầu vô cùng kích động, gào khóc thảm thiết nói gần đây Phong Lăng đến Washington mà không ở lại New York nhất định là do công ty đã xảy ra vấn đề, cô còn non nên không đối phó được, phải trốn đến Washington, định bỏ mặc nhân viên ở đây chịu chết. Lời nói ra đều là những tiếng mắng chửi, vô cùng kích động.
“Quả thật là tôi đang ở Washington nên chỉ có thể dùng cách này để nói chuyện với anh, nhưng ít nhất đây cũng là cơ hội tốt để anh có thể trực tiếp nói chuyện với người phụ trách của công ty là tôi. Anh muốn nói gì? Tôi cho anh cơ hội để nói chuyện trực tiếp. Anh muốn nhảy xuống dưới để đi gặp Diêm Vương hay là lùi về sau vài bước để nói chuyện tử tế với tôi như những nguời bình thường với nhau?” Giọng nói trong trẻo của Phong Lăng truyền ra. Đồng thời, những phóng viên đang nhìn Phong Lăng cũng dỏng tai lên lắng nghe.
Gió đang thổi trên sân thượng, người nhân viên đang kích động đung đưa như sắp ngã.
Ai muốn chết chứ?
Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Chẳng ai muốn cả!
Vốn dĩ họ chỉ muốn những người quản lý cấp cao có thể nghe thấy tiếng lòng của nhân viên cấp dưới như bọn họ mà thôi. Mặc dù hiện giờ Tổng Giám đốc Phong không ở New York, nhưng cũng được xem như là một kiểu đối mặt nói chuyện trực tiếp với nhau.
Người nhân viên kia nuốt nước bọt: “Vốn dĩ tình hình của Phong thị mấy năm trở lại đây đã không được tốt, vậy nhưng những nhân viên lâu năm như chúng tôi vẫn luôn vất vả cực nhọc, kiên trì lao động mà không hề có ý định đổi việc. Có rất nhiều người muốn lôi kéo chúng tôi về chỗ họ làm nhưng chúng tôi vẫn không nỡ rời đi. Vậy mà Phong Lăng cô mới lên nhận chức được vài tháng, bây giờ nói sa thải là sa thải? Cô muốn ép chết những nhân viên lâu năm chúng tôi sao?”
Người nhân viên vừa nói, hai mắt cũng đỏ hoe, cảm xúc vốn dĩ đã bình tĩnh lại bất ngờ lại trở nên kích động hơn.
“Tôi nói sa thải nhân viên khi nào?”
Phong Lăng hờ hững nói, còn người ở trên sân thượng thì sững sờ.
Phong Lăng rất bình tĩnh, từng câu nói của cô đều rất trầm ổn và đầy sức thuyết phục khiến người khác không thể không tin vào độ chân thực và sắc bén trong đó: “Bên trên có quản lý cấp cao của công ty, phía dưới có đủ các chức vụ nhân viên có ai chính thức nghe được hai chữ sa thải từ miệng tôi không? Tôi rất tò mò không biết lời đồn này bắt đầu từ ai. Anh cũng biết những năm trước đây tình hình của Phong thị vẫn luôn bất ổn, ngay cả khi ngã xuống đáy vực còn không nghĩ đến việc sa thải nhân viên, hiện tại đang trong giai đoạn phát triển, cần nhiều nhân nhân lực mà tôi lại đi sa thải nhân viên sao?”