Bởi vì bây giờ đã sang Đông, dù không bị tuyết che phủ nhưng cái rét lạnh vẫn khiến người ta run rẩy.
Vậy mà bên trong căn nhà gỗ, bầu không khí lại ấm áp như Xuân về. Trong lò sưởi sạch sẽ có lửa cháy hừng hực, bên cửa sổ cũng có đóng một bếp lò tạm thời rất an toàn, bề mặt được bọc lưới sắt sạch sẽ, trên lưới sắt có nửa phần thịt hun khói trưa nay chưa ăn hết đang được hâm nóng, để sẵn đấy lúc nào muốn thì sẽ có đồ ăn ngay.
Nhưng lúc này, trong phòng lại không yên tĩnh lắm, vài chú chim non trong chiếc tổ xây tạm ở bên cạnh giường chiêm chiếp vươn cổ lên há miệng đòi cho ăn.
Phong Lăng dùng nhíp gắp con sâu lên đút vào miệng chúng, chốc chốc lại trêu đùa những chú chim há miệng chờ ăn này.
Nhắc đến mấy chú chim này cô lại thấy buồn cười.
Ban đầu, cô chỉ đi đào trứng chim để về làm cơm ăn theo thói quen mà thôi, nhưng cũng có thể do hiện tại đang là mùa Đông nên chim mẹ đã bay đi đâu rồi, còn tổ chim này thì bị rơi xuống dưới, cạnh một tàng cây. Cô thấy thế thì thuận tay nhặt về. Nhưng tối hôm đó, tự dưng Phong Lăng lại không muốn ăn trứng chim lắm, cũng chẳng biết tại sao cô lại tiện tay đắp một chiếc áo dày lên trên tổ chim đó, còn đặt nó đến bên cạnh lò sưởi ấm áp. Đến tối ngày thứ ba, Phong Lăng mới nhớ đến những quả trứng chim này, lúc đến gần để lấy, cô phát hiện vỏ của mấy quả trứng bị rạn ra, sau đó cô trơ mắt nhìn chú chim thứ nhất chui ra từ trong quả trứng đã bị vỡ.
Sau đó liền tù tì…
Cô có được một tổ chim nhỏ chiêm chiếp đòi ăn.
Đúng lúc đó, Lệ Nam Hành vừa ở bên ngoài trở về, anh nhìn Phong đang ngồi bên chiếc tổ chim cạnh giường, vẻ mặt mù mờ không biết nên làm gì, anh còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, khi đi đến thì bắt gặp mấy thứ nho nhỏ này.
“Gì đây?”
Nghe người đàn ông hỏi, Phong Lăng mới thoáng sững sờ ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó chỉ vào mấy chú chim nhỏ trước mặt rồi nói: “Tối nay em đang định nấu ít canh trứng, nào ngờ mấy chú chim nhỏ này lại được quần áo của chúng ta ấp nở ra luôn rồi…”
Lệ Nam Hành nhìn hai chiếc áo dày cộm ở bên cạnh, lại nhìn mấy quả trứng khác đang tự nứt ra, anh quay sang mấy con vật nhỏ vừa chui ra khỏi vỏ đã không ngừng ngoác miệng kêu to, bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.
“Em muốn nuôi chúng không?” Lệ Nam Hành bật cười hỏi.
“Em muốn ăn.” Vẻ mặt Phong Lăng vô cùng thành thật.
Lệ Nam Hành nhíu mày lại: “Ăn chúng nó?”
“Em muốn ăn trứng, gần đây trời trở lạnh, mấy quả trứng chim này không dễ tìm như mùa Hè.” Vẻ mặt Phong Lăng vừa ngơ ngác vừa phiền muộn: “Nhưng lại lỡ ấp ra chim con rồi, làm sao đây?”
Lệ Nam Hành bật cười, biết tính Phong Lăng ngay thẳng, cô muốn ăn thì bảo muốn ăn, nhưng mấy chú chim con này thật sự quá nhỏ, cho dù có làm canh thịt chim cũng không được, thế là anh bèn mỉm cười nói một câu: “Tự em nghĩ cách đi.”
Câu nói kia khiến Phong Lăng ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu trước mặt mấy chú chim non, cuối cùng cô thấy chúng có vẻ đang muốn ăn, vừa khéo trong phòng cũng có một ít giun đất cô vừa đào được. Cô không biết chim ăn gì, nhưng nghe bảo là ăn ấu trùng, vậy thì cũng ăn được giun đất nhỉ? Thế là cô cứ thử đút chúng nó một lát, không ngờ lại ăn được thật.
Phong Lăng cứ đút cho chúng ăn liên tục khoảng chừng một tuần như thế, cũng nuôi mấy chú chỉm non này suốt một tuần.
Lệ Nam Hành vừa vào đã thấy cô đang cho chim ăn, anh đi đến giở trò xấu đưa chân ra khẽ đá vào cái tổ chim được cô có lòng lót thêm mấy mảnh vải bố cũ để chúng thoải mái hơn, tất nhiên anh chỉ khẽ khều một cái nhưng Phong Lăng lập tức giơ tay vừa đánh vừa hất chân anh ra: “Này này anh đừng động vào chúng nó.”
Lệ Nam Hành cười: “Anh thấy chúng nó ở đây vài ngày cũng lớn lắm rồi, nấu canh được rồi đấy.”
Vẻ mặt Phong Lăng thoáng cứng đờ, bỗng cô quay phắt sang nhìn khuôn mặt tươi cười nhưng chẳng có mấy ý tốt của anh.
Khóe miệng Phong Lăng khẽ giật giật, cô vội vã cúi người đem tổ chim đặt lên trên giường như bảo vệ con mình, vừa lấy cơ thể che chắn chúng nó vừa bảo: “Em nuôi chúng một tuần rồi, anh mà dám ăn chúng nó thì em không để yên đâu.”
Lệ Nam Hành không những không tránh ra mà còn tiến sát lại gần hơn, anh thuận theo thế ngồi xổm bên giường của Phong Lăng, cúi người xuống nhốt cô vào lòng mình, lại cúi đầu hôn một cái lên mặt cô: “Em muốn dùng cách gì để xử anh?”
Phong Lăng vội vàng đẩy anh ra: “Đừng đùa nữa, đừng đè lên chúng nó… Chúng nó còn nhỏ, lông chim còn chưa mọc đài ra đây này. Em cảnh cáo anh đấy, đừng có mà có ý đồ xấu với chúng nó, muốn ăn thì ăn mấy cái khác đi, trước hết em sẽ nuôi mấy chú chim này… A!”
Phong Lăng còn chưa nói xong đã bị người đàn ông kia cúi người ôm chặt lấy, còn ra sức hôn mạnh lên môi cô một cái.
Rõ ràng đã làm mấy trò chán ngấy này suốt nửa năm qua, nhưng nhiệt tình của Lệ Nam Hành đối với cô không chỉ không giảm mà ngược lại còn tăng thêm, thậm chí như thể càng ngày càng yêu cô, xưa nay chưa từng giảm chút nào.
Phong Lăng cũng đã sớm quen với cái thói hở một tí là muốn hôn cô, muốn động vào cô, muốn đè cô lên trên giường của anh, sau khi hôn một lúc lâu người đàn ông kia mới buông cô ra. Anh sờ mái tóc đã dài đến ngang vai của Phong Lăng, rồi cúi xuống hôn thêm một cái, tiếp đó mới ôm cô vào lòng rồi nở nụ cười hạnh phúc.
Phong Lăng không biết người đàn ông này đang cười cái gì, nhưng theo bản năng cảm thấy chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tất nhiên, cô không hề ngờ đến việc khi nhìn thấy dáng vẻ che chở hết mực cho đám chim nhỏ của mình, Lệ Nam Hành đã suy tính đến việc phải chăng họ nên sinh một đứa con. Từ nhỏ đến lớn Phong Lăng không quen dùng cách xử sự quá nữ tính để giải quyết công việc nhưng thật ra cô vẫn là một người phụ nữ, loại bản năng này trời sinh đã có. Chim non vừa nuôi được một tuần đã được cô xem như là cục vàng, nếu như ngày nào đó cô sinh một đứa con của hai người họ, cảnh tượng đó… Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta mong chờ rồi…
Tuy không thể ăn canh thịt chim, nhưng cơm tối có thịt hun khói còn thừa từ buổi trưa. Phong Lăng cẩn thận cắt lát miếng thịt ra, sau đó lại làm hai món rau đơn giản.
Cuộc sống trong rừng của cô không còn tẻ nhạt nữa vì có thêm sự tồn tại của Lệ Nam Hành, thậm chí có thể nói là rất xa xỉ. Phong Lăng đã kiếm ăn ở trong rừng rậm từ khi còn bé, nhưng Lệ Nam Hành luôn ở trong căn cứ bao năm qua lại có bản năng sinh tồn nơi tự nhiên không hề thua kém gì cô, cho nên rất nhiều món ăn dân dã đều được anh mang về, vô cùng phong phú, chẳng ngày nào thiếu ăn thiếu mặc cả.
Lúc ăn cơm tối, Phong Lăng vốn định gắp một miếng thịt hun khói ăn nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy buồn nôn, cô bỗng buông đũa xuống, quay đầu sang cạnh bàn nôn khan vài lần.
“Sao thế?”
“Không có gì, dạ dày khó chịu thôi.” Phong Lăng nôn một lúc mà chẳng ra được thứ gì, cô nhấp một hớp nước ấm Lệ Nam Hành đưa qua, rồi hít thở sâu vài lần, sau đó chỉ ăn rau chứ không đụng vào thịt nữa.
Lệ Nam Hành nhìn cô một lát rồi bỗng hỏi: “Có rồi?”
Ban đầu Phong Lãng không hiểu anh nói gì, sau nửa phút mới rõ được hai chữ này của anh là có ý gì, cô suýt nữa đã làm rơi cái bát trong tay: “Sao có thể thế được?!”
Lệ Nam Hành bình tĩnh cong môi lên: “Tuy lần nào đến bước cuối cùng anh cũng rất chú ý nhưng không có biện pháp tránh thai nào có thể đảm bảo được một trăm phần trăm đâu.”
Phong Lăng: “…???”