Người anh cưới không phải Phong Minh Châu thì còn là ai được chứ?”
“Em không thể vừa gọi anh là anh rể, vừa mặt dày thích anh được.”
Hai câu nói ấy của Phong Lăng cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh. Trong một khoảnh khắc nào đó, anh đưa mắt nhìn khuôn mặt của Phong Lăng, đột nhiên ánh mắt anh khựng lại.
Có một điều mà trước giờ anh chưa từng nghĩ tới và cũng không dám nghĩ tới, đầu óc anh dường như muốn nổ tung trong phút chốc.
Khi bà Phong và mẹ của bà gặp Phong Lăng lần đầu tiên, hai người họ nắm lấy tay Phong Lăng rồi liên tục hỏi cô là con trai hay con gái, cô bao nhiêu tuổi rồi với vẻ mặt vô cùng kích động.
Sau này, khi mẹ của Tần Thu gặp lại anh, bà ấy cứ như vô tình hỏi anh rằng tại sao Phong Lăng không đến và đặt rất nhiều câu hỏi liên quan đến Phong Lăng.
Trước giờ anh luôn cho rằng mẹ của Tần Thu chẳng qua chỉ là nhớ đến việc Phong Lăng đã từng giúp mình nên vẫn luôn để tâm đến ân tình này, hơn nữa xưa nay bà ấy luôn quan tâm đến những đứa trẻ ở cái tuổi như Phong Lăng, vậy nên anh không hề nghĩ nhiều.
Tại sao Phong Lăng lại mang họ Phong một cách trùng hợp đến vậy? Ở Mỹ, họ này không gặp nhiều. Nếu như không có bất kỳ nguyên nhân gì thì một đứa trẻ mồ côi sẽ chăng bao giờ tự nhiên dùng cái họ này.
Cô cứ nghĩ người anh cưới là Phong Minh Châu, nên cô mới nói cô phải gọi anh là anh rể?
Di vật mà anh đã cưới về ba năm đã được anh và nhà họ Lệ sắp xếp mai táng cẩn thận. Không bao lâu nữa cũng chính là ngày tròn ba năm anh kết hôn, có thể hoàn toàn tự do rồi.
Cô Hai đáng thương của nhà họ Phong, một tuổi đã bị rơi xuống biển rồi mất tích, đến hài cốt cũng không thấy, không một ai dám tin đứa bé mới một tuổi ấy sẽ có cơ hội sống sót trở về từ đại dương mênh ***.
Tất cả mọi chuyện ngưng tụ lại trong đầu Lệ Nam Hành, sau đó dần dần bung ra.
Nhìn Phong Lăng đang say giấc, lần đầu trong đời, anh căng thẳng, kích động đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Đồng hồ đã chỉ sáu giờ ba mươi phút sáng, lúc này, bữa sáng mà Tiểu Hứa kêu người chuẩn bị đã được mang lên.
Tiểu Hứa nhận lấy xe thức ăn, khi đẩy xe đến trước cửa phòng, đang định gõ cửa thì đột nhiên cánh cửa bật mở.
Anh ta còn tưởng rằng bản thân mình có phải đã đến không đúng lúc? Sao vẻ mặt của lão đại trông có vẻ…
Có khi nào mình cũng sẽ bị “sạc” cho một trận giống trợ lý Thẩm không?
Nhưng Lệ Nam Hành chỉ liếc qua đồ ăn sáng trên chiếc xe đẩy rồi chậm rãi nói: “Đợi sau khi Phong Lăng tỉnh dậy thì sắp xếp đưa cô ấy đi gặp cô Mặc, tôi về Mỹ một chuyến.”
“Hả?” Tiểu Hứa ngớ người ra: “Lão đại, không phải anh đã đánh tiếng trước với anh Mặc, nói là sẽ đích thân đưa Phong Lăng đến đó sao?”
“Bây giờ ông đây có việc quan trọng hơn, liên quan đến chuyện cả đời của ông nên cần phải quay về điều tra. Cậu ở lại đây trông chừng cô ấy. Nói với Mặc Cảnh Thâm, nếu như cô ấy có bất kỳ tổn thương hay ấm ức gì ở Hải Thành, ông đây cũng sẽ lấy mạng của cậu ta mà không cần biết cậu ta họ Mặc hay họ Bạch.”
Tiểu Hứa: “…”
Đùa gì thế?
Chuyện lớn cả đời?
Từ xưa tới nay chuyện lớn cả đời của người đàn ông không phải là thăng chức, phát tài và cưới vợ sao?
Chắc chắn không phải là chuyện thăng chức, phát tài rồi. Địa vị của lão đại đã đủ cao, cũng không thiếu tiền, vậy là… có liên quan đến chuyện cưới vợ?