“Vâng, tôi vừa nhìn thấy cậu Lệ ở bên ngoài, nhưng cậu ấy không vào nhà ạ.” Dì Mạch gật đầu.
Trong ấn tượng của ông cụ Phong, Lệ Nam Hành đối xử với Phong Lăng thật sự rất tốt .
Dù mấy ngày trước ở trong bệnh viện, cảm xúc của ông ấy không quá tốt nhưng ông ấy cũng đã tình cờ gặp anh mấy lần. Ông ấy có thể nhận ra được trong lòng Lệ Nam Hành thật sự có Phong Lăng.
Nhưng tại sao tự dưng Phong Lăng lại về nhà một mình, còn hành hạ bản thân thành thế này. Lệ Nam Hành đã đến nhà họ Phong nhưng lại không hề bước vào. Phong Lăng đã nghe thấy anh đến, nhưng cô không hề nói gì, cũng chẳng gọi anh vào nhà.
Ông cụ Phong tạm thời nhận định tình trạng của hai người họ là cãi nhau, nhưng sau khi cãi nhau, Phong Lăng vẫn biết đường về nhà họ Phong, điều này cũng là một sự an ủi to lớn đối với hai ông bà cụ.
“Cháu gái, nếu cháu vẫn còn mệt quá thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đi! Nếu cháu muốn gặp Lệ Nam Hành, ông bà sẽ cho cậu ấy vào. Nhưng nếu cháu tạm thời chưa muốn gặp thì cũng không sao.” Ông cụ Phong nói.
“Cháu không muốn.” Phong Lăng lên tiếng, dù giọng nói của cô khàn đặc nhưng mọi người vẫn nghe ra được sự kiên quyết trong đó.
Giọng điệu này của Phong Lăng khiến cho bà cụ Phong vẫn luôn nắm lấy tay cô từ nãy đến giờ phải ngẩn người ra một lúc. Bà cụ nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của cháu gái, rồi dịu dàng nói: “Cháu cãi nhau với Nam Hành à?”
Phong Lăng không trả lời, dường như chỉ cần nghe thấy ba chữ “Lệ Nam Hành” thôi cũng đủ khiến cô mất hết kiên nhẫn mà hơi nhíu mày lại. Cô đang định rụt tay lại nhưng vẫn bị bà cụ Phong nắm chặt.
“Được rồi, được rồi. Bà không hỏi nữa, cháu đừng tức giận!” Nhận ra cô đang có mâu thuẫn với Lệ Nam Hành trong phương diện tình cảm, bà cụ Phong vội vàng nắm lấy tay cháu gái, đồng thời quay sang nói với dì Mạch: “Thế thì nói với cậu ấy một tiếng, đừng để cậu ấy đứng chờ mãi ở bên ngoài.”
“Vâng.” Dì Mạch đáp. Sau khi liếc nhìn Phong Lăng, thấy cô thật sự không có ý muốn gặp Lệ Nam Hành, bà đành phải quay người đi ra ngoài.
Dì Mạch đi ra, quả nhiên thấy Lệ Nam Hành vẫn đứng ở đó. Dưới chân anh đã đầy những mẩu thuốc, hình như anh đã đứng lặng yên ở bên ngoài rất lâu rồi.
“Cậu Lệ.” Dì Mạch đi ra, khẽ nói: “Rất xin lỗi cậu! Dù cô Hai đã tỉnh lại nhưng trạng thái tinh thần có vẻ vẫn chưa được tốt cho lắm. Cô ấy lúc tỉnh lúc mê, chắc không tiện để gặp cậu.”
Dì Mạch nói rất khéo, thực chất cũng chỉ có một ý đơn giản là Phong Lăng không muốn gặp, không định gặp, cũng không thèm gặp anh thôi.
Lệ Nam Hành rất hiểu tính cách của đối phương, nhưng anh thật sự không ngờ rằng một văn bản khai trừ ra khỏi căn cứ lại khiến cô tức giận đến thế này.
“Không sao, cứ để cô ấy nghỉ ngơi thêm!” Lệ Nam Hành nói một cách hờ hững, sau đó anh ngập ngừng một lúc rồi khẽ nói: “Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt!”
“Cậu Lệ yên tâm, cô Hai chính là vật báu mà hai ông bà cụ nhà tôi đánh mất rồi lại tìm về được. Hơn nữa, cậu cũng biết đấy, nhà họ Phong lớn như vậy nhưng bây giờ, đối với hai ông bà cụ, cũng chỉ có một mình cô ấy là đáng để họ quan tâm thôi. Chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy, nhà họ Phong sẽ dành tất cả những điều tốt nhất cho cô ấy, sẽ không để cô Hai phải chịu bất kỳ sự uất ức nào nữa.” Dì Mạch càng nói càng xúc động, đôi mắt của bà đã đỏ lên: “Đúng là không dễ dàng gì, không ngờ cô Hai vẫn còn sống, bây giờ đang sống sờ sờ trong nhà.”
Lệ Nam Hành không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía cửa sổ ở phòng của Phong Lăng.
“Cậu Lệ, vậy tôi đi vào trước đây. Dạo này trời lạnh, thường xuyên có mưa tuyết, cậu đừng đứng mãi ở bên ngoài như thế này nữa, đừng để bị cảm lạnh.” Sau khi quan tâm dặn dò một câu, thấy Lệ Nam Hành hờ hững gật đầu một cái, dì Mạch mới vội vàng quay người đi vào trong biệt thự.
Sau khi quay lại, bà vốn tưởng rằng còn có thể nói chuyện với cô Hai vài câu, kết quả vừa vào nhà đã nhìn thấy hai ông bà cụ cẩn thận đóng cửa phòng ngủ, rồi nhẹ nhàng rời đi.
“Cô Hai lại ngủ rồi ạ?” Dẫu sao dì Mạch cũng là người đã bế bồng và dỗ dành Phong Lăng mỗi ngày, mỗi đêm khi cô còn nhỏ, tình cảm này đã vượt qua cả tình thân từ lâu nên đương nhiên bà rất muốn được nói chuyện với cô nhưng không ngờ cánh cửa phòng ngủ cứ thế đóng lại.
“Suỵt.” Bà cụ Phong ra hiệu bằng tay cho bà: “Đêm qua, con bé sốt cả đêm, vừa ngủ được mấy phút thôi, sức khỏe vẫn còn yếu lắm. Chỉ nghe thấy tôi nói mấy câu là lại ngủ rồi, để con bé ngủ đi.”
…
Phong Lăng thật sự đã ngủ, hơn nữa trong hai ngày sau khi tỉnh lại, cô cũng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Cứ lúc mê lúc tỉnh, thời gian ngủ rõ ràng còn nhiều hơn cả lúc tỉnh.
Trong hai ngày này, người nhà họ Phong chăm sóc cô rất tận tình. Bất kể là hai ông bà cụ, hay tất cả những người làm có thể tiếp xúc với Phong Lăng đều rất yêu thương và quan tâm đến cô. Họ luôn miệng nói rằng “Cô Hai, cuối cùng thì cô cũng trở về nhà rồi!”
Chỉ có điều Phong Lăng đã ngủ đến mức đờ đẫn nên không thể trực tiếp đáp lại sự quan tâm của cả nhà họ Phong với mình. Cùng lắm thì lúc bà cụ Phong đến nói chuyện với cô, cô có đáp qua loa vài câu với bà, sau đó lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Phong Lăng cứ ngủ hai ngày như thế, sau đó cô lại tỉnh dậy một lần, cảm thấy đã khỏe hơn rất nhiều, đồng thời cô nghe thấy hai người làm đang khẽ trò chuyện cạnh giường.
“Vẫn ở bên ngoài à?”
“Ừm, ban nãy tôi ra ngoài mua đồ với dì Mạch, lúc về vẫn nhìn thấy chiếc xe ấy còn ở đó, hai ngày nay vẫn chưa lái đi.”
“Không phải bà cụ nhà mình đã gọi cậu ấy vào ăn cơm sao? Nhưng cậu ấy không vào, cứ đứng chờ ở bên ngoài như thế, không phải là thật sự chờ cô Hai nhà mình đấy chứ…”
“Nói ra thì đúng là trùng hợp! Di vật của cô Hai đã gả cho nhà họ Lệ. Cậu Lệ lại có tình cảm sâu đậm với cô Hai nhà mình. Cô Hai nói không muốn gặp, thế là cậu ấy cứ đứng bên ngoài chờ mãi như vậy. Giữa hai người họ chắc chắn là có chuyện gì đó rồi!”
Nghe thấy mấy câu nói này xong, Phong Lăng cũng chỉ yên lặng nằm đó không nói gì.
Lúc này một người làm trong đó thấy cô đã tỉnh thì nhanh chóng đi tới, hỏi cô có muốn uống nước hay ăn gì không. Phong Lăng cũng chỉ dùng cách chớp mắt và sự yên lặng để đáp lời.
Lần này, sau khi tỉnh lại, Phong Lăng không ngủ nữa. Cho dù cô nhắm mắt lại thì cũng không thể ngủ được. Hai người làm tưởng cô đã ngủ nên họ vừa kiên nhẫn ở bên cạnh trông chừng cô, vừa tiếp tục nhỏ giọng trò chuyện.
Đa số những gì họ nói là chuyện Lệ Nam Hành đã đứng bên ngoài nhà họ Phong hai hôm nay.
Không biết sau bao lâu, người làm đột nhiên đứng dậy đi đóng cửa sổ: “Lại có mưa tuyết rồi, mỗi năm đều sẽ có vài trận mưa tuyết vào mùa này, lạnh dã man…”
Người làm đang đóng cửa sổ, lúc nhìn ra bên ngoài, đột nhiên ngừng lại, sau đó khẽ nói một câu với giọng điệu kinh ngạc: “Ấy, sao cậu Lệ không ở trong xe nhỉ? Đang có mưa tuyết, cậu ấy không sợ bị cảm lạnh hay sao?”
Hai người làm tập trung trước cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy bóng người cao lớn đó đang đứng cạnh xe hút thuốc, như thể không có chút cảm giác gì với trận mưa tuyết đột nhiên rơi xuống này.
“Mưa tuyết rơi như vậy chắc cậu ấy sẽ bị cảm mất? Gọi người đưa một cái ô cho cậu Lệ đi.”
“Ừ, mang thêm một cái áo khoác nữa. Tôi thấy cậu Lệ còn không mặc áo khoác nữa kìa.”
“Chắc cậu ấy vứt áo khoác trong xe rồi.”
“Ây ya, người trong phòng này còn chưa khỏi bệnh, người bên ngoài cũng muốn bị bệnh tiếp sao, phải làm sao đây…”
“Tốt nhất là hai người họ đừng cãi vã nữa! Cô Hai và cậu Lệ thật sự trông rất xứng đôi vừa lứa…”
“Haizz, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì! Nhìn cậu Lệ thế này mà tôi thấy đau lòng quá!”