Liên tục như thế nửa tháng trời, mâu thuẫn cứ thế chồng chất lên nhau, hội đồng quản trị vốn định họp khoảng hai ba giờ vào chiều cuối tuần, kết quả những người trong hội đồng nổi giận đùng đùng kéo nhây đến ròng rã mấy tiếng đồng hồ, tận tối mới kết thúc.
Khi ấy mọi người vẫn chưa ăn cơm, mỗi cá nhân ngồi trong phòng họp đều không muốn nói lý lẽ và giữ được bình tĩnh nữa, ngay cả Thời Niệm Ca cũng phải nhịn lại, phải làm gì và nói gì, thái độ của cô từ đầu đến cuối vẫn đúng mực, để những vị quản lý cấp cao kia không thể moi móc được tật xấu và điểm yếu nào của mình.
Những người ở bên cạnh Thời Niệm Ca bốn năm qua đều biết rõ tính tình của cô, kể từ khi mẹ cô qua đời, ông ngoại cũng vì lớn tuổi lao lực nhiều năm, giao lại toàn bộ công việc ở phòng thí nghiệm, đang dưỡng lão ở Mỹ, không can thiệp vào chuyện gì nữa, ba cô phải gắn bó phần đời còn lại với xe lăn, thỉnh thoảng góp ý vào việc của công ty, những chuyện khác, đều cho một mình cô chống đỡ.
Từ năm hai mươi mốt tuổi đến gần hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, từ một cô nhóc không biết gì về kinh doanh đến một tổng giám đốc Thời trưởng thành ổn trọng.
Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, nhưng vấn đề ăn sâu bén rễ từ lâu vẫn chưa thể giải quyết, những đổng sự kia mưu mô như nhau, đã nhiều lần toan tính kiếm chuyện, bây giờ công ty chuyển về nước, giống như trực tiếp đạp trúng chỗ đau của họ, khiến cho tình hình càng tệ hơn.
Thời Niệm Ca không có một chỗ dựa vững chãi, nếu như cô có người chống lưng, những năm qua sẽ không phải chịu đựng mấy người này ba hoa chích chòe, cứ trực tiếp đuổi đi rồi.
Những nơi như giới kinh doanh, trừ khi bạn thật sự lớn mạnh, nếu không cũng chỉ có thể im lặng cho qua chuyện, không thể nói không quen những người này, hay không thể chịu đựng được, chỉ có thể rong ruổi khắp nơi, nhìn mặt những ông chủ lớn, là chủ tịch hay là CEO, sau lưng có biết bao nhiêu vất vả, âm thầm chịu đựng biết bao nhiêu, cô là người rõ hơn ai hết.
Tám rưỡi, cuộc họp kết thúc, Thời Niệm Ca một mình trở về phòng làm việc.
Dì Hương gọi điện đến hỏi cô tối nay có tăng ca ở công ty không, tối nay có cần dỗ Lạc Lạc ngủ trước, không cần đợi cô không.
Thời Niệm Ca nói ừm, tối nay cô không về kịp, sau đó cúp điện thoại, mệt mỏi dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng rực trong văn phòng.
Khi Văn Kha gõ cửa bước vào nhìn thấy cảnh này, dường như Thời Niệm Ca đang thiếp đi, khi ở công ty, hiếm khi cô có thể thả lỏng, lúc nào cũng phải căng thẳng.
Anh cầm hộp cơm vừa mua từ canteen công ty lên, biết tối nay cô chưa ăn gì, mấy năm nay cô phải làm quật quần, Thời Niệm Ca ít quan tâm đến sức khỏe, bây giờ chắc chắn cô dạ dày cô đã khó chịu rồi, trước đây bảo cô đến bệnh viện kiểm tra, vì cô ăn uống không đúng giờ, nên dạ dày không được tốt lắm, bệnh viêm dạ dày tái phát, bình thường vẫn phải ép cô mới ăn.
Hình như trưa nay cô vẫn chưa ăn gì mấy, mới ăn được vài muỗng đã phải buông đũa vội vàng vào họp, mãi cho đến bây giờ.
Văn Kha nhìn hộp cơm trong tay một chút, bây giờ vẫn nóng, chỉ cô đang nghỉ ngơi rồi.
Anh đặt hộp cơm lên bàn, không đánh thức cô, đi ra ngoài.
Thời Niệm Ca nghe thấy tiếng bước chân đi vào, cô đã tỉnh rồi, cô biết là Văn Kha, nên vẫn tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết ngủ bao lâu, có lẽ gần hai giờ, dạ dày cô co thắt, cô mới nhíu mày thức dậy, ôm cái bụng đau nhói cầm di động lên xem giờ.
Cô nhìn thấy hộp cơm trên bàn, lấy tay sờ sờ, cơm đã nguội rồi.
Lúc này dạ dày hơi đau, nếu ăn cơm sẽ rất khó chịu, cô vừa ôm bụng vừa bấm số điện thoại: “Văn Kha, lấy giúp tôi một ly sữa tươi.”
Văn Kha im lặng vài giây sau đó nói: “Lại đau dạ dày à?”
“Ừm, vẫn ổn, không đau lắm, uống sữa ấm là ổn thôi.”
Văn Kha thở dài: “Vâng.”
…
Hai mươi phút sau, Thời Niệm Ca bị Văn Kha ép lên xe, bởi vì khi đưa ly sữa ấm lên, khi bước vào phòng làm việc anh đã nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của Thời Niệm Ca, anh đưa tay sờ lên trán cô mới phát hiện toàn là mồ hôi, tay ôm chặt bụng vì dạ dày đau, anh không nhịn được nữa, sợ cô vẫn còn trẻ mà sức khỏe đã suy sụp, ép cô lên xe, đến bệnh viện khám một lượt.
Thời Niệm Ca không muốn đi, nhưng dù sao Văn Kha cũng là đàn ông, lớn hơn cô vài tuổi, bình thường là cấp dưới của cô, bây giờ vẫn coi như anh có một nửa là người lớn hơn, khi thật sự phải cứng rắn, cô không cản được anh, cứ như thế bị anh kéo ra khỏi phòng làm việc nhét vào xe.
Xe đến bệnh viện, Thời Niệm Ca không để ý đó là bệnh viện nào, chỉ nhìn thoáng qua đám người đi qua đi lại, tay vẫn ôm bụng: “Tôi nói không sao rồi mà, tại buổi tối chưa ăn nên dạ dày khó chịu chút thôi.”
“Tình trạng của cô lúc này không ổn chút nào, từ khi quay về nước tôi luôn cảm thấy cô còn áp lực hơn bốn năm trước, tôi sợ cô xảy ra chuyện gì đó, sau khi đến bệnh viện kiểm tra xong tôi mới yên tâm.” Văn Kha nói xong lập tức mở cửa xe.
Thời Niệm Ca bị ép xuống xe, sau đó vì dạ dày quá đau, cô bước được vài bước thì mồ hôi đã túa ra, Văn Kha vội vàng tới đỡ cô đi.
Họ lấy số phòng cấp cứu VIP, Thời Niệm Ca được đưa thẳng vào phòng cấp cứu VIP để kiểm tra.
Bác sĩ thấy tình trạng của cô rất tệ, vừa đúng lúc trưa nay cô không ăn gì cả, buổi tối cũng chưa ăn cơm, nên bác sĩ yêu cầu cô nội soi dạ dày, có thể trực tiếp thực hiện thủ thuật luôn.
Sau khi làm xong một loạt các loại kiểm tra, Thời Niệm Ca vốn đã khó chịu lúc này như mất đi nửa cái mạng, gần như bất lực nằm co lại trong phòng nghỉ không muốn nhúc nhích nữa.
Sau khi bác sĩ bước vào, trông thấy cô vẫn rất khó chịu, mới nhờ Văn Kha xuống lầu mua giúp cô một túi nước ấm, sau đó để cô chườm bụng, có lẽ một lúc nữa mới có thể ăn, để cô ở lại bệnh viện nghỉ ngơi một chút.
Đến khi có kết quả kiểm tra, đã hơn mười hai giờ đêm.
Thời Niệm Ca ôm túi giữ nhiệt ngủ một giấc, lúc Văn Kha đi vào sắc mặt cô vẫn chưa khá hơn là mấy, anh mang một chén cháo nóng vào cho cô: “Ăn cái này trước đi, nửa giờ sau uống thuốc, bác sĩ kê thuốc rồi.”