Mục lục
Truyện Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Quý Noãn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc check in, Tiểu Hứa đẩy vali đi trước một mình. Tuy đều là khoang hạng nhất nhưng Tiểu Hứa lại ngồi ở ghế sát cửa sổ, sau khi lên máy bay, anh ta lập tức gọi tiếp viên đến đem cho mình tai nghe và bịt mắt, rồi dứt khoát tựa lên ghế ngủ.

Khách đi chuyến bay từ Los Angeles đến Hải Thành này khá đông nhưng khoang hạng nhất cao cấp chỉ có bốn ghế, Tiểu Hứa ngồi ở sau đã ngủ tới mức quên trời quên đất, một chỗ khác thì để trống không ai ngồi. Phong Lăng và Lệ Nam Hành ngồi cùng dãy, vị trí hai người sát với nhau, hơn nữa Phong Lãng lại ngồi ở bên phía cạnh cửa sổ.

Mãi đến lúc sau khi máy bay cất cánh ổn định rồi, cô thấy vị trí bên cạnh Tiểu Hứa vẫn để trống, trong lúc do dự định đứng dậy đi qua, lại bị tiếp viên hàng không mỉm cười khách sáo gọi lại: “Thưa quý khách, thật xin lỗi, vị trí trong khoang hạng nhất buộc phải tuân theo số ghế được đánh trên vé máy bay của cô.”

Phong Lăng vừa rồi cũng chỉ là nhất thời nảy sinh ý xấu, nghe thấy lời này của tiếp viên thì không làm gì nữa, đành trở lại vị trí của mình ngồi xuống. Nhưng Lệ Nam Hành ngồi ở bên cạnh, cho dù anh không nói gì mà chỉ lắng lặng đọc tờ báo tiếng Anh có sẵn thì cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm. Trốn tránh cô nhiều ngày như thế, cuối cùng cô cũng chặn được đường bắt anh ký tên, giờ đã có thể đi Hải Thành, nhưng lại phải đi cùng với anh.


Tuy rằng suốt chuyến bay không nói với nhau câu nào, nhưng cảm giác êm đềm khi đi chung thật sự quá kỳ lạ.

Sau khi bay được một lúc, tiếp viên hàng không đem một xấp thực đơn phong phú tới, đưa cho họ mỗi người một tập, sau đó mời họ chọn món ăn.

Phong Lăng không biết trên máy bay còn có dịch vụ chọn món ăn như thế này, cô càng không biết khoang hạng nhất có gì khác với khoang hạng phổ thông, cô chỉ nhận lấy thực đơn nhìn một lượt, đang định kêu thì lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông bên cạnh: “Vang đỏ.”

Còn có cả vang đỏ sao?

Phong Lăng lại đọc kỹ một lượt thực đơn ở trong tay, sau đó lật qua lại, quả nhiên sau đó có thấy một mặt có ghi chữ vang đỏ.

Tiểu Hứa “tỉnh lại” vì phải dùng bữa, bấy giờ mới tháo tai nghe và bịt mắt xuống, vừa khéo lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phong Lăng lúc đọc thực đơn, nhưng trên thực tế vẫn đáng yêu ngốc nghếch như cũ, thấy thế anh ta bỗng bật cười, chọn vài món rồi trả thực đơn lại cho tiếp viên. Sau đó anh ta dựa vào ghế, vừa suy nghĩ có nên đeo tai nghe và bịt mắt lên lại trong khi đang chờ thức ăn không, vừa nghĩ ban nãy mình “ngủ” lâu như thế, cố gắng tự biến bản thân thành không khí,

thành người vô hình để không quấy rầy họ nhưng hình như suốt từ nãy đến giờ, việc này không có hiệu quả gì lắm. Cả chuyến bay mà hai người này chưa nói với nhau lấy một câu, vừa rồi thậm chí Phong Lăng còn định đi qua chỗ anh ta ngồi nữa chứ.

Mà Lệ lão đại đúng là biết chịu đựng gớm! Rõ ràng mấy ngày trước, anh không chịu ký tên chẳng phải là do không yên tâm để Phong Lăng bay một mình đến Hải Thành sao. Khó khăn lắm mới giữ người ta lại đến giờ để đi chung, thế mà còn muốn làm mặt lạnh như thể chẳng có việc gì liên quan đến mình.

Tiểu Hứa thầm chậc lưỡi, trên mặt thì không dám biểu lộ cảm xúc nào khác.

Phong Lăng cũng gọi vài món ăn cho có, còn đồ uống thì cô định lát nữa xem vang đỏ của Lệ Nam Hành như thế nào, nếu có vẻ ngon thì cô cũng gọi một chai.

Lúc chờ đồ ăn được đem lên, Lệ Nam Hành đứng dậy vào nhà vệ sinh. Vừa khéo lúc anh rời đi thì các món ăn Phong Lăng gọi được đem tới, trong khay đồ ăn còn có một chai vang đỏ.

Phong Lăng biết mấy món ăn vừa gọi này hình như không cần trả tiền, chẳng lẽ họ thấy cô không gọi đồ uống nên đã chuẩn bị riêng cho một chai vang đỏ?

Phong Lăng cũng không nhìn xem trên bàn trước mặt của Lệ Nam Hành đang trống không, dù sao cô cũng không quan tâm tới chuyện của anh lắm. Cô cầm dao nĩa ăn một chút, mùi vị cũng khá ngon, sau đó tự mình khui chai vang đỏ ra rồi rót vào chiếc ly đế cao tinh xảo được đặt sẵn trong khay đồ ăn. Cô uống một hớp, rượu ngon, chan chát, cũng rất ngọt, rất đúng chất vang đỏ. Dù cô không quá am hiểu về rượu, nhưng nhìn chữ trên chai rượu cũng biết ràng đây là loại vang đỏ của một nhãn hiệu rất nổi tiếng ở Mỹ.

Nghe đâu phải bay tận mười mấy tiếng mới đến được Hải Thành, Trung Quốc. Phong Lăng biết tửu lượng của mình không tốt lắm, nhưng ngồi trên máy bay thật sự không có việc gì để làm, vì thế cô kéo dài thời gian dùng bữa ra, vừa ăn vừa thỉnh thoảng uống một hớp rượu, coi như gϊếŧ thời gian.

Lúc quay lại, Lệ Nam Hành thấy chai vang đỏ của mình lại ở chỗ cô, nhưng anh chỉ liếc một cái rồi cũng không nói gì. Tiếp viên thấp giọng hỏi anh có muốn gọi thêm một chai nữa không, anh xua tay ý bảo không cần, sau đó ngồi xuống, lại cầm tạp chí lên xem.

Phong Lăng không nhìn Lệ Nam Hành, anh cũng không nhìn cô, thời gian cứ thế trôi qua, mãi đến khi Lệ Nam Hành chuẩn bị đổi một quyển tạp chí khác, tầm mắt anh mới bỗng chạm tới chai rượu đặt ở trên bàn cô.

Đã sắp hết rồi.

Nhìn chai rượu gần như sắp chạm đáy kia, vầng trán lạnh lùng của Lệ Nam Hành mới nhăn lại một cái, bấy giờ mới đảo mắt về phía Phong Lăng.

Gương mặt của cô gái nhỏ để tóc ngắn quá tai lúc này đã ửng hồng nhưng tất nhiên cô chẳng mảy may phát giác. Loại rượu này ngấm lâu, lúc mới uống thì không sao, không có cảm giác gì quá mạnh, ít nhất vẫn tự thấy bản thân mình tỉnh táo.

Tuy rằng tỉnh táo nhưng Phong Lăng dần dần lại cảm thấy có hơi buồn ngủ, sau khi gọi tiếp viên đến dọn thức ăn ở trên bàn xong xuôi, Phong Lăng mới cảm thấy rượu đã ngấm vào người. Cơn buồn ngủ ngày càng rõ ràng, không biết có thể ngủ một lát không nhưng chỉ cần cô thiếp đi thì mười mấy tiếng ngồi cạnh Lệ Nam Hành này sẽ rút ngắn đi không ít.

Vì thế Phong Lăng dứt khoát để mặc cơn buồn ngủ xông lên đầu, nhắm hai mắt lại.

Lúc tiếp viên quay lại thấy Phong Lăng gần như sắp ngủ, đang định tìm một cái chăn mỏng đắp cho cô. Kết quả, vừa cầm chăn mỏng về, cô ấy lại thấy cô Phong vừa rồi đang ngủ ngồi ở trên ghế nay đã vô thức sắp nghiêng lệch đầu sang phía cửa sổ. Ngay lúc đầu Phong Lăng sắp va vào cánh cửa sổ, người đàn ông đẹp trai muốn chết nhưng luôn làm mặt lạnh suốt chuyến đi bỗng đưa tay ra đỡ lấy đầu Phong Lăng. Cô Phong đang ngủ thiếp đi kia vì bỗng được bàn tay của anh cản lại,

nên theo quán tính cùng bản năng lại bất đầu nghiêng sang một bên còn lại, đến khi đầu đã dựa hẳn lên vai người đàn ông ở bên cạnh mới chịu thôi.

Tình huống này xảy ra hình như hơi bất ngờ, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào lại thấy rất hài hòa. Tiếp viên hàng không nhìn người đàn ông làm mặt lạnh suốt cả chuyến bay, thấy sắc mặt hiện tại của anh cũng không có chuyển biến gì tốt hơn nhưng dường lại lộ nét dịu dàng hiếm có. Bởi vì phát hiện ánh mắt tò mò muốn nhìn kỹ hơn của tiếp viên hàng không, Lệ Nam Hành liền nhìn cô ta, sau đó đưa tay nhận chiếc chăn mỏng kia rồi vẫy tay ra hiệu cho cô tiếp viên hàng không có thể đi được rồi.

Tiếp viên gật gật đầu, vội vàng lùi về phía sau.


Tiếp đó cô tiếp viên lại thấy người đàn ông kia cầm chăn đắp lên người cô Phong, song cũng không đấy đầu cô ra, thậm chí còn cố ý ngồi thấp hơn, để cô dựa vào được thoải mái.


Tiếp viên thấy thế thì hơi ngơ ngác.


Hai vị khách này dù cùng lên máy bay, nhưng hình như suốt chuyến bay chẳng nói chuyện được với nhau câu nào, chẳng phải chỉ là người dưng với nhau thôi sao?


Nhưng nhìn thế nào… cũng giống đôi vợ chồng đang chiến tranh lạnh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK