Quý Noãn nhìn gương mặt không cảm xúc đang nhìn cô chằm chằm của anh, né tránh ánh mắt anh: “Đi tới đi lui cả ngày, tôi mệt rồi. Còn rất lâu nữa thì xe mới về đến khách sạn phải không? Vậy để tôi ngủ trên xe một lát.”
Cô nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm thoáng trầm lặng.
Nhưng khi anh nhìn thấy Quý Noãn nhích người lại gần cửa xe bên kia, cả người co quắp như thể đúng là định ngủ một lát thì lại không thể nhịn được mà bật cười.
Cô gái này bây giờ nói một là một, hai là hai, trước mặt anh mà cứ thích gì thì làm nấy, rất tùy tiện.
Đúng là ỷ mình đã đủ lông đủ cánh.
***
Xe dừng lại trước cửa khách sạn Thịnh Đường. Tiểu Hồ tranh thủ nhìn ra đằng sau qua kính chiếu hậu: “Mặc tổng…”
Cậu ta vừa thốt ra hai tiếng thì Mặc Cảnh Thâm đã lạnh mắt ra hiệu cho cậu ta câm miệng.
Tiểu Hồ lập tức nuốt nước bọt, tuy chuyện nhìn thấy cũng không có gì lạ nhưng ít nhiều vẫn khiến cậu ta thoáng sợ hãi.
Lúc trước cậu ta nghe nói Tổng Giám đốc Mặc cao ngạo lạnh lùng không gần gũi với mỹ nhân, hóa ra đều là tin đồn vỉa hè không đúng sự thật sao?
Cậu ta nhìn thấy Tổng Giám đốc Quý đang dựa vào Tổng Giám đốc Mặc ngủ? Hơn nữa Tổng Giám đốc Mặc còn nồng nhiệt ôm trọn lấy cô ấy?
Quả nhiên, Tổng Giám đốc Mặc và Tổng Giám đốc Quý không chỉ có quan hệ, mà quan hệ còn không bình thường…
Tiểu Hồ dời mắt ra chỗ khác, không dám nhìn lại. Lúc nãy cậu ta thấy hình như Quý Noãn tựa vào cửa xe bên kia ngủ gật, nhưng sau một lúc tại sao Quý Noãn lại dựa vào người Tổng Giám đốc Mặc thì cậu ta không chú ý lắm.
Thôi kệ, giờ này cậu ta chỉ mong đi ra khỏi xe là tốt rồi.
Tiểu Hồ xuống xe nhưng không rút chìa khóa ra, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Mặc Cảnh Thâm nhìn gương mặt yên tĩnh ngủ trong lòng mình, ngón tay lộ rõ khớp xương khẽ lướt qua gò má cô. Trong lúc cô ngủ gật thì xe vào khúc cua, bất chợt người cô đổ về bên người anh, thiếu chút nữa thì đã nằm gọn lên đùi anh. Anh chỉ tiện tay vươn ra, lòng bàn tay đỡ lấy gáy cô, sau đó dường như cô rất thoải mái mà nhào gọn vào lòng anh.
Người phụ nữ mặc chiếc váy dạ hội dài thướt tha đang cong người ngồi ở ghế sau, mượn cánh tay đỡ đằng sau của anh mà dựa hẳn vào lòng anh ngủ. Cô vẫn như trước đây, dù bình thường lúc ngủ vẫn có chút căng thẳng đề phòng, nhưng chỉ cần ở trong lòng anh thì nhất định sẽ tiếp tục ngủ được, không có mảy may ý tứ sẽ tỉnh dậy.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, cũng đã sắp đến mười một rưỡi đêm.
Ở khu vực Bắc Kinh phồn hoa này, ban đêm vẫn có không ít xe đi qua đi lại, thỉnh thoảng có ánh đèn xe xẹt qua.
Mặc Cảnh Thâm không vội đánh thức Quý Noãn, thậm chí cảm thấy cô không phản kháng, cũng không lườm nguýt mỗi khi anh muốn thân mật, anh lại thấy quyến luyến khoảnh khắc yên bình này. Ngón tay anh khẽ lướt lên tay cô, tuy trong xe ngủ không được thoải mái, nhưng nếu cô cứ định nằm yên trong lòng anh ngủ cả đêm thì anh vẫn sẽ để cô ngủ như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, Mặc Cảnh Thâm vẫn lặng lẽ ngồi trong xe, ngắm nhìn người xe nhộn nhịp qua lại bên ngoài. Lúc ngón tay anh lại luồn vào tóc cô một lần nữa thì anh chợt nghe được tiếng thì thầm từ trong miệng cô.
“Mặc Cảnh Thâm…”
Anh nhướng mày: “Hửm?”
Lúc mới lên xe, Quý Noãn cho rằng mình không thể ngủ được, thế mà không ngờ cô lại ngủ thiếp đi, sau đó còn như rất thoải mái, lại còn nằm mơ.
Trong mơ, cô nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm ngồi trong phòng làm việc ở Tập đoàn Shine giống như mỗi lần cô gặp anh. Anh đang nghiêm túc làm việc, cả người tỏa ra khí chất của người có quyền thế, luôn xử lý hoàn hảo bất kỳ chuyện nào ở công ty. Khi anh liếc về phía trước thì nhìn anh còn đẹp trai không ai bằng. Trên gương mặt người đàn ông này có trầm mặc lãnh đạm, cũng có vẻ cô độc, tạo nên một hình ảnh chỉ thuộc về riêng anh.
Cô đang định đi vào chào thì chợt nhìn thấy phía sau anh còn có một người.
Dung Yên!
Ánh mắt anh thờ ơ hừ hững nhìn Quý Noãn đang đứng trước cửa, rồi lập tức xoay người nhận lấy tách cà phê Dung Yên mới pha cho anh, tay anh còn lưu luyến mân mê trên cánh tay Dung Yên. Hình ảnh Dung Yên đỏ mặt tươi cười đứng cạnh anh trông vô cùng đẹp mắt. Trên tay Dung Yên cầm ít tài liệu, cúi người tựa hẳn lên bàn làm việc thảo luận cùng anh. Cô ta cúi xuống quá sâu khiến cho khung cảnh bên trong cổ áo lộ ra, sắc mặt Mặc Cảnh Thâm chợt thay đổi, anh đưa tay với lấy Dung Yên ghì vào lòng, đặt lên đùi mình. Sau đó hai người ôm ấp nhau trong phòng làm việc, dường như càng lúc càng thân mật.
Quý Noãn sửng sốt đứng nhìn, định lao vào kéo Dung Yên ra khỏi lòng anh. Thế nhưng hai người họ không chỉ quấn lấy nhau rất chặt, mà thậm chí khi cô đưa tay ra muốn chạm vào họ thì lại phát hiện tay mình quơ vào hư không, không sờ thấy gì.
Hai người họ vẫn hôn hít nhau không kiêng dè gì trước mặt cô. Dung Yên vừa đón nhận nụ hôn của Mặc Cảnh Thâm vừa tháo giày, cô ta mặc loại quần tất công sở vừa thuần khiết vừa gợi cảm, dụi tới dụi lui trong lòng Mặc Cảnh Thâm. Hai người hôn nhau nóng bỏng không coi ai ra gì, dường như muốn biến phòng làm việc thành giường trong khách sạn. Quý Noãn nhìn thấy cánh tay Mặc Cảnh Thâm ôm lấy khuôn mặt Dung Yên, môi hai người gắn chặt như keo không tách rời.
Quý Noãn cảm giác mình bị chọc tức đến muốn bùng nổ, nhưng đưa tay ra đẩy thế nào cũng không tách được họ ra.
Cũng đúng, khi Dung Yên ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, cô không ở Hải Thành mà vẫn ở Luân Đôn, làm sao có thể ngăn được chuyện gì…
Nhưng Mặc Cảnh Thâm đúng là đồ đàn ông vô liêm sỉ, mới vừa ra mặt bênh vực cô, mua tranh cho cô, thế mà trong chớp mắt đã lại ôm ôm ấp ấp Dung Yên, đúng là đồ cặn bã! Từ đầu đến cuối vẫn là đồ cặn bã!
“Tên họ Mặc kia… khốn kiếp…”
Mặc Cảnh Thâm: “…”
Quý Noãn ngủ gà ngủ gật, bất chợt cau chặt cặp lông mày, giống như đang phải chịu đựng cơn giận khủng khiếp. Tay cô vẫn đấm vào tay anh vài cái như chưa hết giận, chân cũng đạp vào cửa xe.
Mặc Cảnh Thâm đè nắm tay nhỏ bé đang siết lại của cô lại, ghé sát vào bên miệng cô để nghe rõ xem cô đang nói mê cái gì. Cuối cùng anh nghe thấy cô gọi tên anh, rồi lại mắng anh.
Sắc mặt tuấn tú của anh cứng đờ, nheo mắt nhìn người con gái đã ngủ gật mà vẫn không quên mắng nhiếc mình.
Quý Noãn đang mê man lại chợt cảm thấy không khí xung quanh không được tốt lắm, dường như cô đang bị đè ép, hơn nữa tay cô đang định vung lên thì còn bị ghì lại. Cô mở bừng mắt ra theo phản xạ, bất ngờ lọt thỏm vào cặp mắt đen tối u ám vừa sâu thẳm và nóng bỏng của anh. Ánh mắt dường như tỏa ra một lực hút, hút người ta vào biển sâu phẳng lặng, không có đường nào trốn thoát.
Anh lãnh đạm nhìn cô chòng chọc: “Em vừa nói cái gì? Hả?”