Thịnh Dịch Hàn bị cơn đau ở bắp chân giội lên mà phải nheo mắt lại, cương cứng trong tích tắc. Quý Noãn lại tiếp tục tấn công vào bắp chân bên kia của anh ta. Anh ta tưởng cô muốn đánh vào hạ bộ, nhưng không ngờ cô lại nhằm vào bắp chân. Lần này kể cả anh ta có giơ tay lên đỡ kịp thì cũng không đúng chỗ nên bị chân Quý Noãn đạp trúng, cả hai xương đùi bắp chân đều đau đến tê dại.
“Em…” Thịnh Dịch Hàn không ngờ Quý Noãn lại có võ. Anh ta nhớ cô chưa bao giờ học võ phòng vệ, mà kể cả có từng học thì cũng không thể nào biết được cách…
Nhưng Quý Noãn không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Nhân lúc đùi Thịnh Dịch Hàn đang đau đến tê dại, không thể chống đỡ được, Quý Noãn cắn răng đẩy anh ta lảo đảo lùi ra sau hai bước, thoáng cái đã thoát khỏi vòng tay của đối phương. Từ tận đáy lòng, Quý Noãn thầm cảm ơn trước đây Phong Lăng đã dạy cô những chiêu này.
Vốn dĩ lúc ban đầu cô chỉ tập nửa người trên, bao gồm võ tay và huyệt đạo. Nhưng trước khi rời khỏi Luân Đôn, Phong Lăng đã dành một tuần để dạy cô về huyệt đạo ở đùi. Vì học qua quýt nên Quý Noãn cũng chưa bao giờ dùng đến chiêu này, vừa rồi cô chỉ đánh liều một phen, không ngờ lại đá trúng.
Thịnh Dịch Hàn đã từng là bác sĩ khoa chỉnh hình, nên đã nhanh chóng nhận ra đòn tấn công của Quý Noãn chỉ nhắm vào hai huyệt đạo trên bắp chân. Trong vòng khoảng nửa phút, anh ta đã bình tĩnh lại khi phát hiện ngoài việc chân đau nhói ra thì không có vấn đề gì. Anh ta nhìn thấy Quý Noãn lao vọt đến cửa sổ nhanh đến nỗi chiếc rèm trước cửa sổ đóng kín cũng phải lay động.
Cô chạy sang đó làm gì?
Không mở được cửa phòng, không lẽ cô muốn nhảy cửa sổ?
Đây là tầng mười của khách sạn!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Thịnh Dịch Hàn nhịn đau bước nhanh lại: “Quý Noãn! Quay lại!”
Chân anh ta rất dài, Quý Noãn vừa vọt đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, tựa người vào điều chỉnh lại hơi thở rối loạn vì thuốc phát tác thì anh ta đã sải ba bốn bước đến bên cạnh, giật cánh tay cô kéo lại, ôm siết vào lòng: “Kể cả hôm nay em có đá gãy hai chân tôi thì tôi cũng sẽ không buông tha cho em đâu. Đừng chống cự nữa, không biết trong rượu có bao nhiêu thuốc, ít ra bây giờ em cũng đang rất muốn, chẳng phải sao?”
Quý Noãn giật cánh tay ra đằng sau, nắm chặt một góc bàn, run rẩy nói: “Thịnh Dịch Hàn, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, buông tôi ra, đừng đụng vào tôi!”
Vậy mà khi nghe thấy câu dọa dẫm yếu ớt bất lực của cô thì anh ta chỉ cười một tiếng, như thể nhận thấy cô quá ngây thơ. Anh ta cúi xuống hôn tai cô, rồi kiên quyết nói: “Đêm nay, ở đây, em là của tôi…”
Anh ta còn chưa nói dứt câu, Quý Noãn đã không do dự vung tay lên đập vào đầu anh ta. Một tiếng kêu trầm đục vang lên, đồng thời cả người Thịnh Dịch Hàn bỗng nhiên chấn động cứng đờ.
Quý Noãn run lẩy bẩy tựa cả người vào cạnh bàn, nhìn bàn tay vốn đang ôm siết lưng mình dần dần thả lỏng. Anh ta nhìn cô khó tin, rồi từ từ khuỵu xuống cho đến khi ngã quỵ xuống đất.
Ngay lúc ngã xuống đất, Thịnh Dịch Hàn gần như không nói nên lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc gạt tàn thủy tinh nặng nề không biết đã ở trong tay Quý Noãn từ lúc nào. Anh ta nhìn một góc của chiếc gạt tàn có dính vết máu, còn tay Quý Noãn vẫn run rẩy nhưng lại nắm chặt chiếc gạt tàn đó. Anh ta nhìn cô đăm đắm một lúc lâu, cho đến khi ánh đèn vàng vọt trước mắt dần trở nên mờ ảo, chậm rãi nhắm mắt lại…
Quý Noãn nhìn người đàn ông nặng nề ngã xuống. Vừa rồi cô đã dồn hết sức tay để đập vào gáy anh ta. Cô không biết lúc nãy mình ra tay có nặng hay không, nhưng một người cao to như Thịnh Dịch Hàn cũng phải ngã sụp xuống không dậy nổi, rồi chỉ trong nháy mắt máu từ gáy chảy xuống thấm đẫm cả vai áo choàng tắm trên người. Quý Noãn run rẩy quẳng chiếc gạt tàn xuống đất, tay chân như nhũn ra, lảo đảo ngồi xuống đất, tựa hồ không gượng dậy nổi.
Có phải cô gϊếŧ người rồi không?
Vừa rồi cô cũng không biết có nhắm vào huyệt vị ở gáy anh ta không, không biết cú đập đó có chết người hay không, cũng không biết có làm chỗ nào khác bị thương nữa không. Nhưng để tự vệ, cô cũng không còn cách nào khác, cô đã cho anh ta cơ hội…
Không thể nào hình dung được nỗi sợ hãi bỗng chốc bao trùm lấy cô này. Quý Noãn run lập cập, nhìn gáy anh ta càng lúc càng đổ nhiều máu, thấy vai áo choàng tắm dần bị nhuộm đỏ. Quý Noãn ngồi bệt dưới đất, liên tục bò lùi ra cho đến gần rèm cửa sổ. Cô dựa lưng vào cửa sổ lạnh như băng, cố trấn tĩnh bản thân. Nhưng nỗi sợ dâng trào cùng với ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ như muốn thiêu đốt cô.
Cô gần như đã quên lần gần nhất mình từng bị chuốc thuốc là khi nào rồi.
Nhưng lần đó tác dụng của thuốc không mạnh như lần này. Ba năm qua, cũng không biết loại thuốc này đã được cải tiến bao nhiêu.
Cô tựa người vào cửa trấn tĩnh hồi lâu, nhưng mùi máu tươi tràn ngập trong mũi khiến cho nỗi sợ hãi vây chặt cô lại. Cô không dám nhìn Thịnh Dịch Hàn đang nằm dưới đất, cũng không biết anh ta sẽ nằm im không nhúc nhích như vậy bao lâu. Cô suy nghĩ một chút, dù chỉ là tự vệ, nhưng phòng vệ quá mức dẫn đến chết người thì cũng là phạm tội. Cô cố gắng chống tay ra sau cửa từng chút một để đứng lên, sau đó đi tìm điện thoại trong phòng. Nhưng khi tìm được thì cô phát hiện ra dây điện thoại đã bị cắt.
Quý Mộng Nhiên sai người bắt cóc đưa cô vào đây rồi cắt dây để ngăn cô gọi ra ngoài cầu cứu sao?
Quý Noãn không biết điện thoại di động của mình đang ở đâu. Loại cảm giác trống rỗng và dòng nước ấm phun trào dưới người khiến chân cô mềm oặt đi, bất lực như sắp khuỵu xuống giường, miệng cô cũng gần như không kìm nén nổi âm thanh chực phát ra nơi cuống họng. Cô cắn mạnh vào ngón tay mình để cố gắng giữ tỉnh táo, đồng thời đưa mắt tìm kiếm xung quanh đống quần áo Thịnh Dịch Hàn thay ra trước khi đi tắm.
Khi cô nhìn thấy áo sơ mi và quần của anh ta thì vội vàng nhào đến, móc điện thoại di động từ trong túi quần ra. Kể cả điện thoại của anh ta có mật khẩu thì trong tình huống khẩn cấp vẫn có thể gọi điện được cho cảnh sát.
Cô nhanh chóng bấm gọi 110, nhưng không thể giải thích rõ ràng chuyện cả hai người cùng bị chuốc thuốc và tình huống có thể có ký giả bên ngoài. Cô chỉ thông báo ở đây có người bị thương, cầu cứu họ đến cứu viện, nếu không sẽ dễ xảy ra án mạng.
Sau khi ngắt điện thoại, cô cũng không biết cảnh sát có coi trọng chuyện này hay không, có lập tức cử người đến hay không, nhưng bây giờ ngoại trừ chờ đợi thì cô cũng không còn cách nào khác.
Quý Noãn nắm chặt điện thoại di động của Thịnh Dịch Hàn, muốn gọi điện cho người quen của mình, kể cả gọi cho Mặc Cảnh Thâm cũng được. Nhưng cô mò mật khẩu nửa ngày vẫn không được, cuối cùng đành quăng điện thoại lên giường, rồi lại cố sức kéo khóa váy sau lưng lên.