Người con gái xinh đẹp sẽ khiến người khác yêu thích, người con gái có tài hoa khiến người ta tán thưởng, người con gái vừa xinh đẹp vừa tài hoa sẽ khiến người ta ái mộ.
Nếu nói đơn thuần chỉ là cô gái xinh đẹp thì Lâm Côn tuyệt đối sẽ không động lòng, ở cùng một nhà với Sở Tĩnh Dao một thời gian dài như vậy khiến cho sức miễn dịch của anh đối với các người đẹp đã được nâng lên một đẳng cấp khác, đạo lý ở đây rất đơn giản thôi, cũng giống như đã quen với biển lớn ầm ầm dậy sóng thì sao còn có thể động lòng trước một hồ nước lăn tăn gợn gió?
Nhưng Hàn Tâm không giống người khác chính là giọng hát của cô vang lên giống như tiếng nhạc du dương. Cho dù là một người con gái với khuôn mặt bình thường đi chăng nữa, với giọng hát đó cũng sẽ khiến cho vô số người yêu thích, huống gì ông trời lại cố ý tạo ra cô một cách hoàn mỹ như thế, khuôn mặt của cô lại xinh đẹp thanh thuần như vậy, nhìn lần đầu có thể thấy bình thường không có gì lạ, nhưng nhìn lại lần nữa thì chắc chắn sẽ làm cho người khác yêu thích cô.
Trong giây phút tiếng hát từ cổ họng cô vang lên, cả xe trở nên yên tĩnh tuyệt đối, đây là sự yên tĩnh xuất phát từ nội thâm sâu thẳm của mỗi người. Mọi người dường như rơi vào một cơn say trước giờ chưa từng có. Đến cả những đứa trẻ luôn đùa vui tinh nghịch trên suốt chặng đường cũng tự nhiên trở nên yên tĩnh, ngồi yên ngoan ngoãn lắng nghe. Nhìn người dì trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt mình, trong những đôi mắt long lanh thơ ngây đó người dì nhỏ tuổi xinh đẹp đó dường như là một cô tiên hoa tràn đầy trí tuệ, đang hát bài ca đầy sắc màu.
Sau khi tiếng hát dừng lại, nốt nhạc tuyệt diệu cuối cùng rơi xuống, trong xe vẫn đang hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Côn là người đầu tiên hồi tỉnh, anh đưa hai tay lên vỗ, lập tức giống như có một hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, những tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên trong toàn bộ chiếc xe.
Lý Xuân Sinh kích động nắm lấy cánh tay của Lâm Côn, nước mắt dâng trào: “Sư phụ… Hay quá đi thôi!”
“Thằng nhóc cậu không thể có chút tiến bộ gì sao?” Lâm Côn trừng mắt lên với Lý Xuân Sinh, khẽ nói.
Hàn Tâm đột nhiên quay đầu lại, trên mặt vẫn tươi cười quyến rũ giống như gió xuân tháng ba, nhìn Lâm Côn. Khi cô cười, trên đôi má có hai lúm đồng tiền ẩn hiện, nhìn lại càng thêm xinh đẹp đáng yêu, đôi mắt của cô giống như cũng đang cười, trong đó mơ hồ ẩn chứa điều gì muốn nói với Lâm Côn. Vào giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim Lâm Côn đột nhiên nhảy lên một cách không tự chủ, anh lúng túng nhếch môi, Hàn Tâm lại quay mặt đi nói với giọng nói dễ nghe của cô: “Tiếp đây, tôi xin giới thiệu sơ lược về lịch trình chuyến đi du lịch lần này của chúng ta, đầu tiên chúng ta sẽ tới…”
Ánh mắt của tất cả các phụ huynh nam đều tập trung trên khuôn mặt của Hàn Tâm, giọng nói của cô cứ vang vọng lặp lại không ngừng trong tai mọi người, nhưng chẳng có ai thật sự để ý xem cô rốt cuộc đang nói gì nữa. Trong ánh mắt của những người đàn ông tràn ngập sự ái mộ, còn trong đôi mắt của những người phụ nữ lại tràn ngập sự hâm mộ, trong ánh mắt của các bạn nhỏ là sự yêu thích một cách thuần khiết.
Sau khi Hàn Tâm giới thiệu sơ qua về lịch trình của cả chuyến đi, Phùng Giai Tuệ cũng nói thêm vài lời, gương mặt Phùng Giai Tuệ tuyết đối không thua kém Hàn Tâm, so với Hàn Tâm lại có chút chín chắn hơn, bớt một chút trẻ trung nhưng thêm một phần thu hút, chỉ có điều giọng nói lại không được như Hàn Tâm, không phải bảo giọng của Phùng Giai Tuệ không hay, chỉ có điều giọng của Hàn Tâm quá hay mất rồi.
Phùng Giai Tuệ chủ yếu nói tới những việc cần lưu ý trong chuyến đi du lịch lần này. Chú ý của chuyến đi chỉ có một mà thôi, đó chính là đảm bảo sự an toàn của những đứa trẻ.
Sau khi Phùng Giai Tuệ nói xong, Lâm Côn vẫn là người đầu tiên vỗ tay, lúc này trong xe lại vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt, đây không chỉ vì Lâm Côn dẫn đội tốt, mà còn vì bình thường Phùng Giai Tuệ chăm sóc lũ trẻ rất cẩn thận tỉ mỉ có trách nhiệm, cô luôn được các vị phụ huynh đánh giá cao.
Phùng Giai Tuệ mỉm cười nhìn về phía Lâm Côn, trong đôi mắt mang một tia cảm kích, sự cảm kích này không phải là sự cảm kích cho việc Lâm Côn dẫn đầu mọi người vỗ tay, mà cảm kích anh vừa rồi giải vây cho cô và Hàn Tâm ở trạm nghỉ chân kia, cô còn chưa tự mình nói lời cảm ơn với anh.
Chiếc xe du lịch tiếp tục đi về phía bắc, vẫn còn một chặng đường dài hơn ba tiếng đồng hồ nữa, Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm dẫn đầu cùng những đứa trẻ và phụ huynh chơi trò chơi, chẳng qua chỉ là mấy trò chơi đơn giản, nhưng mọi người cùng tụ lại một chỗ để tham gia trò chơi nên vô cùng náo nhiệt, cả chặng đường đều là những tiếng cười vui vẻ.
Trạm đầu tiên chính là thị trấn Hắc Sơn, nơi cách tỉnh thành khoảng hơn một trăm cây số, thị trấn Hắc Sơn được xây dựng dựa vào núi, nổi tiếng cũng theo tên núi, lưng tựa vào ngọn núi cao chọc trời tên Hắc Sơn. Độ cao so với mực nước biển của Hắc Sơn là hơn 1400m, là đỉnh núi cao nhất thuộc tỉnh Liêu Cương, được biết tới với tên gọi đỉnh Everest nhỏ của Đông Bắc. Mười năm trước, thị trấn Hắc Sơn còn là một thị trấn nhỏ chưa tới hai nghìn người, nhưng từ sau khi có một vài nhà đầu tư giàu có đến từ Hồng Kông và Đài Loan đầu tư khai thác phát triển ngành du lịch ở đây. Mỗi năm người sống ở thị trấn nhỏ này lại tăng trưởng với cấp số nhân, một thị trấn nhỏ nghèo nàn với lèo tèo vài người xưa, nay đã trở thành một trong số những thị trấn giàu có thể đếm trên đầu ngón tay của tỉnh Liêu Cương.
Địa điểm du lịch chủ yếu ở thị trấn Hắc Sơn là công viên quần thể núi tự nhiên và vườn bách thú rừng sâu. Hai địa điểm này đều được xếp hàng đầu ở toàn bộ ba tỉnh Đông Bắc, mỗi năm thu hút số lượng lớn du khách tới thăm quan.
Trong thị trấn Hắc Sơn không có những tòa nhà cao tầng, chỉ có những ngôi nhà nhỏ bằng gạch đỏ, những ngôi nhà nhỏ được xây dựng chỉnh tề ngay ngắn, nhà cao nhất cũng không quá ba tầng. Phong cách xây dựng của cả thị trấn đều thống nhất, mô phỏng theo phong cách các con đường ngõ phố cuối đời Thanh. Những con đường này được lát những tấm đá xanh, những cây cầu nhỏ cong cong vắt qua dòng sông, cho dù không có ngọn Hắc Sơn phía sau lưng, không có công viên tự nhiên trong núi, không có vườn động vật trong rừng sâu, dù chỉ là tới thị trấn này đi một vòng thôi đã không uống công cho chuyến đi này.
Bảy chiếc xe du lịch dừng lại trong khuôn viên khách sạn, khách sạn này cũng chỉ cao ba tầng, phong cách xây dựng bên ngoài giống với những nhà trọ cuối đời nhà Thanh, trên cửa không treo biển hiệu, mà ở bên cạnh cửa vào dựng một cây cột cờ bằng gỗ tùng sừng sững, trên đó có treo một lá cờ, trên lá cờ viết một chữ “Khách”, mặt còn lại viết “Khách sạn vui vẻ như ý”.
“Cha, nhà ở đây nhìn thật là lạ, chắc chắn sẽ chơi rất vui!” Lâm Lâm vừa xuống xe đã vội kéo tay Lâm Côn hào hứng nói, cậu bé chỉ vào hai nhân viên phục vụ mặc quần áo cổ trang đang đứng trước cửa: “Cha mau nhìn kìa, người cổ đại!”
Lâm Côn kéo tay Lâm Lâm, cười nói: “Con trai, trước giờ mẹ con không dẫn con tới đây chơi sao?”
Lâm Lâm lắc đầu, tủi thân nói: “Mẹ và ông ngoại đều rất bận rộn, hai người chẳng bao giờ đưa con ra ngoài chơi cả.”
Lâm Côn xoa đầu của cậu nhóc cười nói: “Con trai, không sao, sau này có thời gian cha sẽ dẫn con ra ngoài chơi, con muốn đi đâu chơi cha sẽ dắt con đi tới đó chơi.”
“Thật vậy sao?” Đôi mắt trong veo của Lâm Lâm chớp chớp đầy vẻ mong chờ hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, cha làm sao có thể gạt Lâm Lâm chứ?” Lâm Côn cười nói.
“Cha của Lâm Lâm…” Nghe có tiếng người gọi mình, Lâm Côn quay đầu lại, nhìn thấy Phùng Giai Tuệ và cô hướng dẫn viên du lịch Hàn Tâm đi tới.
“Cô giáo Phùng, có chuyện gì thế?” Lâm Côn cười lên tiếng chào Hàn Tâm: “Hướng dẫn viên Hàn…”
“Anh Lâm.” Hàn Tâm cười đáp lại.
“Cha Lâm Lâm, chuyện là thế này.” Phùng Giai Tuệ cười nói: “Ngày hôm nay khi ở khu dịch vụ cũng may là có anh giúp đỡ, tôi và Hàn Tâm định tối nay mời anh và Lâm Lâm ăn bữa cơm.”
“Cô giáo Phùng, không cần khách sáo như vậy.” Lâm Côn cười chối từ.
“Anh Lâm, coi như anh nể mặt chúng tôi đi.” Hàn Tâm cười nói.
“Việc này…”
Hai người con gái xinh đẹp nhìn Lâm Côn với ánh mắt chờ mong, Lâm Côn thật sự không nỡ từ chối. Có điều anh không lập tức đồng ý ngay, mà nhìn về phía Lâm Lâm, giờ anh đâu chỉ có một mình, anh còn dẫn theo con trai thì việc gì cũng phải lấy con trai làm chính. Đây là điều mà trước khi đi mẹ của con anh đã dặn đi dặn lại cả nghìn lần, thêm vào đó một người làm cha như anh đương nhiên phải đặt con trai mình lên vị trí số một rồi.
“Con trai, tối nay cô giáo Phùng và dì xinh đẹp này muốn mời chúng ta ăn cơm, chúng ta có đi không vậy?”
Đôi mắt to tròn của Lâm Lâm chớp chớp đầy hiếu kỳ, nhìn vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu, Phùng Giai Tuệ cười nói: “Lâm Lâm, tối nay cô mời con và cha con ăn cơm, có được không vậy?”
Cậu nhóc không đồng ý ngay, mà ra vẻ nghiêm trang nói với Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm: “Được thì được, có điều…” Cậu nhóc ngừng lại một chút, ba người lớn nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt kỳ quái, cậu nhóc đột nhiên thở dài: “Có điều hai người không được có ý gì với cha con đâu đấy, con đã nhận lời với mẹ sẽ trông coi cha cẩn thận.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Côn, Phùng Giai Tuệ, Hàn Tâm lúc này đều ngây ra, mồ hôi lạnh chảy xuống theo gương mặt Lâm Côn. Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm lại lộ vẻ ngượng ngùng, sau đó cả ba người cùng cười vang.
Lâm Lâm nhìn ba người với vẻ mặt không hiểu, hỏi: “Sao thế, con nói sai gì sao?
Hàn Tâm vuốt ve đôi má nhỏ trắng mịn màng của Lâm Lâm, cố ý nói đùa: “Không có nói sai, nếu chị đây mà có ý gì với cha em thì em định làm thế nào?”
Cậu nhóc ngửa mặt lên, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ngạo nghễ nói: “Dì, tốt nhất dì đừng có ý gì với cha con, cha con không thích dì đâu, mẹ con đẹp hơn dì rất nhiều.” Nói rồi hình như muốn để cho Hàn Tâm hết hẳn hy vọng, cậu nhóc lấy điện thoại ra mở thư mục hình ảnh rồi chỉ vào bức ảnh của Sở Tĩnh Dao nói: “Xem này, đây chính là mẹ con, rất xinh đẹp đúng không?”
Lời con trẻ luôn thật lòng chẳng kiêng dè, cho nên luôn mang lực sát thương lớn nhất, Hàn Tâm bị Lâm Lâm gọi là dì, vốn trong lòng đã thấy buồn tủi rồi, kết quả lại nghe Lâm Lâm nói một tràng, trong lòng thầm nghĩ: “Cậu nhóc này thật đáng yêu.” Nhưng ánh mắt vẫn không kiềm chế được mà nhìn vào tấm hình trên di động của Lâm Lâm. Kết quả là cô không khỏi cảm thấy chạnh lòng, người phụ nữ trong ảnh quả thật rất xinh đẹp, bản thân cô tuy rằng không kém, nhưng nếu so với cô ấy thì hình như thiếu đi một cái gì đó. Là cái gì nhỉ? Là sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành chín chắn hay sao? Hay là…
Thấy Hàn Tâm đỏ mặt, Lâm Côn liền phá tan bầu không khí gượng gạo, nói với Lâm Lâm: “Con trai, con không được nói như vậy, phải lễ phép với dì.”
Khuôn mặt Hàn Tâm càng đỏ hơn, trước giờ cô luôn cho rằng mình rất trẻ, thật sự thì bản thân cô cũng rất trẻ, trong mắt cô, Lâm Lâm đáng lẽ ra nên gọi cô là chị, kết quả lại bị hai cha con nhà này cha một câu, con một câu gọi cô là dì, lẽ nào mình thật sự là một bà dì sao?
Lòng Hàn Tâm đang bối rối, thì Phùng Giai Tuệ đã cười nói với Lâm Lâm: “Lâm Lâm, cha con nói đúng đó, phải lễ phép với người lớn, hơn nữa mấy ngày tới đây, dì Hàn còn đưa chúng ta đi chơi nữa đó.”
“À…”
Cậu nhóc cũng đủ thông minh, nghe Lâm Côn và Phùng Giai Tuệ nói xong cậu bé lập tức quay qua nhận lỗi với Hàn Tâm: “Dì Hàn, xin lỗi, con không nên nói mẹ con xinh đẹp hơn dì, nhưng… Đó là sự thật mà.” Dáng vẻ của cậu nhóc rất ngây thơ lại có vẻ tủi thân nữa.
Mặt Lâm Côn đã đen lại, Phùng Giai Tuệ cũng lúng túng cười. Hai người nhìn Hàn Tâm, vẻ mặt Hàn Tâm có hơi cứng đờ, khóe miệng thoáng động, cười nói: “Không sao, con trẻ luôn nói lời thật lòng chẳng kiêng dè.” Điều mà lòng cô băn khoăn bối rối không phải là vì Lâm Lâm nói mẹ nó xinh đẹp hơn mình, mà là bị gọi là -- dì, dì, dì…
--------------------