Lâm Côn gọi điện thoại cho A Đông, bảo anh thả ba người luật sư kia ra, khi A Đông muốn hỏi, Lâm Côn đã cúp máy, trong căn phòng bên cạnh A Đông rất khó hiểu nhưng vẫn ra hiệu cho đàn em thả ba luật sư bị thương ra.
Ba luật sư này giống như chó nhà có tang cụp đuôi chạy trốn ra bên ngoài, khi vừa tới cửa, A Đông đột nhiên lạnh lùng cảnh cáo một câu: "Nếu như các người còn dám tới Bách Phượng Môn gây sự, cẩn thận cả nhà đấy!"
Ba luật sư nhịn không được rùng mình một cái, ban đầu bọn họ quả thật có ý định sau khi ra khỏi đây sẽ báo cảnh sát, nhưng nghe A Đông nói vậy, cho dù cho bọn họ thêm hai lá gan thì bọn họ cũng không dám. Từ trước đến nay những người trong giới xã hội đen đều có thủ đoạn độc ác, nói một không ai dám nói hai.
A Đông đi tới phòng bên cạnh, Lâm Côn đang ngồi một mình ở trên ghế sofa hút thuốc, vẻ mặt A Đông rất không vui, nhìn thế nào cũng thấy như Lâm Côn vừa làm loạn. Trong lần đàm phán vừa rồi ngoại trừ đắc tội ba người kia ra, hoàn toàn chính là tiếng sấm to mưa lại nhỏ, đầu tiên là đánh cho Lý Lão Tứ và luật sư kia một trận, sau đó lại dễ dàng thả bọn họ ra, đến cuối cùng hiệu quả gì cũng không có.
Nếu như chị Tưởng muốn trực tiếp ầm ĩ với Tiếu Trì Quốc, Trương Đức Thắng và Lý Lão Tứ thì đã sớm ra tay, cần gì tới Lâm Côn anh chứ? A Đông càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy khó chịu, anh ta dứt khoát xị mặt, lạnh lùng nói với Lâm Côn: "Anh đang làm cái gì vậy, đây tính là đàm phán gì chứ? Tiếp theo chúng ta..."
Lâm Côn mỉm cười cắt ngang lời anh ta nói: "Anh Đông, anh ngồi xuống đi." Anh tiện tay móc ra điếu thuốc ném tới, A Đông đón lấy, Lâm Côn lại chủ động lấy cái bật lửa ra đưa lên, A Đông ghé mặt tới châm thuốc. Lâm Côn tiếp tục mỉm cười và nói: "Tôi nói với bọn họ rồi, bọn họ bởi vì thấy Bách Phượng Môn bây giờ không có lợi nhuận, sợ ném tiền đi không lấy lại được vốn gốc về, cho nên mới lựa chọn hợp tác với Phong Bưu. Tôi bảo đảm với bọn họ Bách Phượng Môn có thể có lợi nhuận, bọn họ cũng hứa với tôi sẽ không hợp tác với Phong Bưu nữa, ha ha... Anh Đông, như vậy chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?"
A Đông lại trực tiếp đen mặt, từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, anh ta tức tới mức ném điếu thuốc lá trong tay xuống mặt đất, dáng vẻ răn dạy mắng Lâm Côn: "Lâm Côn à Lâm Côn, đánh nhau thì anh là đúng là rất giỏi, A Đông tôi không bằng anh, nhưng anh làm việc có thể động não, có thể suy nghĩ nhiều hơn một chút không?"
"Ha ha, anh Đông, tôi hiểu rõ ý của anh, ý của anh là nói ba người bọn họ chẳng qua đang hứa với tôi cho có qua chuyện, đúng không?" Lâm Côn cười nói, vẻ mặt bình thản giống như đã nắm hết tất cả trong tay.
"Anh biết? Anh biết vì sao còn dễ dàng thả bọn họ ra như vậy, bây giờ anh thả bọn họ đi thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, anh biết không? Sau khi bọn họ trở về sẽ lập tức quay đầu lại đối phó với chúng ta!"
"Anh Đông, anh nói không sai, nhưng anh chỉ nói đúng một nửa, thả hổ về rừng không sai, nhưng còn có một thành ngữ..." Lâm Côn nhàn nhạt cười, giọng nói không chút hoang mang nói: "Gọi là lạt mềm buộc chặt."
A Đông lập tức bình tĩnh lại, trong lòng dường như lóe lên một suy nghĩ, anh ta đã hiểu rõ rồi...
"Đi thôi, chúng ta đi gặp chị Tưởng, bàn bạc tốt bước tiếp theo." Lâm Côn nói xong đứng dậy đi ra ngoài cửa, A Đông sững sờ tại chỗ, do dự một lát anh ta cũng đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc của Tưởng Diệp Lệ, rèm cửa sát đất được kéo lên, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng mở điều hòa rất mát mẻ, nếu ngồi ở bên giường phơi nắng thì đúng là thoải mái nói không nên lời.
Lúc Bách Phượng Môn còn ở đỉnh cao, mỗi lần bàn công việc, trong phòng làm việc này luôn chật kín người, nhưng đó chỉ là quá khứ, là chuyện khi chồng của Tưởng Diệp Lệ, Hà Quân Vũ vẫn còn sống. Hiện tại trong phòng làm việc lớn này chỉ có ba người ngồi... Tưởng Diệp Lệ, Lâm Côn, A Đông. A Đông là do Hà Quân Vũ một tay bồi dưỡng lên, sau khi Hà Quân Vũ bất ngờ bị giết chết, những nhân vật quan trọng của Bách Phượng Môn đều rời đi. Có người rời khỏi thành phố Trung Cảng đi ra bên ngoài, có người đi theo bang phái khác, chỉ có A Đông chủ động ở lại bên cạnh Tưởng Diệp Lệ, đã nhiều năm qua đi, A Đông từ lâu đã là tâm phúc của Tưởng Diệp Lệ.
Lâm Côn nói qua chuyện đàm phán cho Tưởng Diệp Lệ nghe một lần. Tưởng Diệp Lệ không có phản ứng lớn như A Đông, cô chẳng qua chỉ cảm thấy kinh ngạc và không hiểu nổi, nhưng cô hoàn toàn không nghi ngờ gì về năng lực của Lâm Côn. Từ xưa Trung Quốc có lưu truyền một câu -- Dùng người thì không thể nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người. Tưởng Diệp Lệ hoàn toàn tin tưởng Lâm Côn.
Suy nghĩ một lúc, Tưởng Diệp Lệ thật sự không nghĩ ra tiếp theo Lâm Côn muốn làm gì, cô mỉm cười hỏi: "A Côn, tiếp theo cậu định làm thế nào?" Cô vừa nói xong, A Đông cũng nhìn sang Lâm Côn.
Lâm Côn nghịch cái bật lửa trong tay, thản nhiên cười, nói: "Rất đơn giản, trực tiếp đối đầu với Phong Bưu!"
Tưởng Diệp Lệ và A Đông đều bị hù dọa, với thực lực của Bách Phượng Môn bây giờ mà đối đầu Phong Bưu thì hoàn toàn không có phần thắng. Hơn nữa bây giờ là xã hội pháp trị, không giống như trước kia, nếu thật sự xảy ra tranh chấp giữa các bang phái, đánh nhau trên quy mô lớn, cảnh sát lập tức sẽ toàn lực tham gia, đến lúc đó cả hai bên đều không có lợi.
Lâm Côn lại cười không chút nghiêm túc, nói: "Hai người sao vậy, chẳng lẽ không có lòng tin đánh thắng Phong Bưu sao?"
Tưởng Diệp Lệ cười gượng, nói: "Bách Phượng Môn bây giờ quả thật không phải là đối thủ của Phong Bưu, nếu như thật sự trực tiếp đối đầu với nhau người sống kẻ chết mới thôi, đến lúc đó chắc chắn cảnh sát sẽ tham gia, sẽ không có lợi cho cả hai bên."
Lâm Côn xoa cằm: "Vậy còn có một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Tưởng Diệp Lệ và A Đông cùng hỏi.
"Sở dĩ đám người Tiếu Trì Quốc đồng ý hợp tác với Phong Bưu, đơn giản là vì lợi ích, lợi ích mà Phong Bưu có thể cho bọn họ, bây giờ tôi không cho được, nhưng nếu không cho bọn họ lợi ích mà bọn họ muốn, chúng ta có thể đi theo con đường khác."
"Con đường nào?"
"Cái này rất đơn giản." Lâm Côn cười nói: "Chị Tưởng, Anh Đông, chúng ta đang làm gì?"
Tưởng Diệp Lệ và A Đông liếc nhìn nhau, có chút nghi ngờ nói: "Chúng ta đang kinh doanh vũ trường."
Lâm Côn lắc đầu, nói: "Không đúng, các người nói là vũ trường Bách Phượng Môn, không phải là Bách Phượng Môn của chúng ta."
Tưởng Diệp Lệ lập tức bừng tỉnh: "Chúng ta là xã hội đen!"
A Đông cũng chợt nói: "Xã hội luôn sử dụng một ít cách thức không theo lẽ thường!"
Lâm Côn giơ tay lên búng ngón tay một cái thật kêu, "Các người cuối cùng đã hiểu thông rồi đó. Ba người Tiếu Trì Quốc bọn họ đều là người giàu có, người càng giàu có lại càng sợ chết, bọn họ không chỉ sợ mình chết, còn sợ hại tới người nhà của bọn họ..."
"Cậu là nói bắt cóc người nhà của bọn họ sao?" Tưởng Diệp Lệ vội vàng xua tay: "Loại chuyện phạm pháp như vậy, không được không được."
Lâm Côn cười ha ha nói: "Chị Tưởng, tôi còn chưa nói hết, chị sợ cái gì, ý của tôi là bảo vệ chứ không phải bắt cóc. Loại chuyện bắt cóc như vậy một khi bị xử ít nhất cũng tám năm mười năm, tôi sẽ không để cho anh em đi mạo hiểm như vậy. Chúng ta chỉ cần cho người theo dõi sát sao vào người nhà của bọn họ, chủ yếu là để ý con cái họ, chỉ cần nói bóng nói gió hù dọa bọn họ là được, không cần phải có hành động."
Tưởng Diệp Lệ và A Đông liếc nhìn nhau, phương pháp này quả thật có thể thực hiện được, nhưng vì sao trước đó bọn họ lại không nghĩ tới? Nguyên nhân chủ yếu là vì trước đó quá cẩn thận, mấy năm qua thực lực của Bách Phượng Môn đã giảm dần nên bọn họ phải luôn nhẫn nhịn, từ trước đến nay chưa từng ra tay hại người.
A Đông vẫn còn có chút lo lắng, nói: "Nếu như người của Phong Bưu lúc này lại nhúng tay vào thì làm thế nào?"
Trên mặt Lâm Côn tươi cười, giọng nói lại đầy khí phách: "Tới một người, diệt một người!"
Lúc này, trong lòng Tưởng Diệp Lệ và A Đông đều có cảm xúc rất kích động, Bách Phượng Môn sau nhiều năm suy sụp, bởi vì có Lâm Côn gia nhập, từ giờ phút này trở đi lại bắt đầu có linh hồn, lại có thể khôi phục lại cảnh tượng nhiệt huyết sôi trào trước đây. Anh chính là linh hồn của Bách Phượng Môn!
Chuyện Bách Phượng Môn bên này do A Đông chịu trách nhiệm thực hiện, Lâm Côn từ trong tòa nhà lớn ba tầng của Bách Phượng Môn đi ra thì trời cũng sẩm tối. Anh trực tiếp lái xe tới trường học đón Lâm Lâm, Phùng Giai Tuệ còn chưa trở lại trường, có người nói cô xin nghỉ thêm ba ngày. Không nói thì anh cũng có thể hiểu được, trước kia cô bị tên vô lại Vu Lượng gây ầm ĩ, bám lấy không buông khiến bản thân sợ tới mức mấy năm không thể về nhà, lần này cô muốn ở nhà thêm vài ngày với cha mẹ cũng là chuyện nên làm.
Lâm Côn đón Lâm Lâm trở về nhà, lại bắt đầu vai trò người đàn ông của gia đình. Anh mặc tạp dề ở trong phòng bếp bận rộn, con dao làm bếp được anh mài lóe sáng, chặt đều tay trên thớt gỗ, bên cạnh bày các loại dụng cụ và đồ dùng nhà bếp. Cho dù Sở Tĩnh Dao không thường xuyên ở nhà làm cơm, nhưng cô mua lại đồ dùng trong bếp rất đầy đủ, còn tốt hơn nhà bếp trong quân đội rất nhiều.
Lâm Côn bận rộn nấu ăn trong bếp, cậu nhóc Lâm Lâm ở bên cạnh xách ghế nhỏ ngồi ở cửa phòng bếp chơi với Hải Đông Thanh nhỏ. Hải Đông Thanh rất thông minh, nhìn qua hành động của nó hoàn toàn không giống với loài chim mà giống như là một đứa trẻ bướng bỉnh nghịch ngợm, khi chơi với Lâm Lâm nó cũng biết giữ chừng mực, không dùng mỏ nhọn và móng của mình làm Lâm Lâm bị thương.
Khi đang nấu ăn, điện thoại di động trong túi Lâm Côn rung lên, một tay đảo thức ăn, một tay anh lấy điện thoại di động ra, tin nhắn là do Lục Đình gửi tới, trong tin nhắn nói: Đã chuẩn bị xong tư liệu về Nhện Đen, buổi tối gặp mặt ở nhà nghỉ chân trên hồ nước của khu nhà.
Lâm Côn cất điện thoại vào trong túi, hiệu suất làm việc của Lục Đình thật sự rất nhanh, tư liệu của Nhện Đen chính là tư liệu quan trọng trong Cục an ninh, muốn lấy những tài liệu này ra còn sắp xếp tốt thì tuyệt đối sẽ phải tốn không ít công sức.
Khi anh vừa nấu ăn xong thì Sở Tĩnh Dao cũng vừa trở về, một ngày bận rộn làm việc khiến cho cô thoạt nhìn có chút mệt mỏi. Lâm Lâm rất hiếu thảo, lập tức chạy qua bóp vai cho cô, trên mặt của cô lập tức tươi cười giống như nở hoa.
Bữa cơm rất phong phú, Sở Tĩnh Dao không nhịn được ăn thêm nửa chén cơm, từ sau khi Lâm Côn đến đây ở, cô không lo lắng béo phì nữa. Mỗi ngày sau khi ăn cơm tối xong, Lâm Côn đều sẽ chuẩn bị cho cô một phần salad giảm béo. Lúc đầu cô còn chưa tin vào tác dụng của salad giảm béo này, cho rằng đó chỉ là mấy thứ dưa chuột bình thường sẽ không có hiệu quả gì. Nhưng qua thời gian dài như vậy, sự thực chứng minh salad giảm béo này rất hữu hiệu, trong khoảng thời gian này buổi tối cô rõ ràng đã ăn nhiều hơn trước kia nhưng cũng không tăng lên cân nào.
Ăn xong cơm tối, Sở Tĩnh Dao đi dỗ Lâm Lâm ngủ trước. Cho dù Sở Tĩnh Dao không thích nuôi động vật, nhưng lại không ghét Hải Đông Thanh nhỏ. Theo cách nói của Lâm Côn, Hải Đông Thanh này căn bản là không phải là vật nuôi mà là một đứa bé. Nhìn đôi mắt của nó chuyển động xoay tròn rất thông minh lại có chút lém lỉnh nghịch ngợm, trong lòng Sở Tĩnh Dao cũng thật sự coi nó thành một đứa trẻ nhỏ, khi có thời gian rảnh rỗi cô còn có thể chơi đùa với nó. Nhưng Sở Tĩnh Dao tuyệt đối không biết, sau khi nhóc con này lớn lên sẽ trở thành một con chim dữ khiến cho hổ và lợn rừng cũng phải khiếp sợ!
--------------------